Chương 39: Thật sự không nhớ?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ji

[Bây giờ đã nhớ chưa?]

—–o0o—–

Ở bên ngoài chờ đợi vài phút, Trần Lạc Du tưởng tượng Trần Phi Lân sẽ nói gì với anh.

Là trách anh không nói câu nào đã tới, hay là sẽ bất ngờ?

Anh không hiểu Trần Phi Lân nghĩ gì, dù sao Trần Phi Lân trong cuộc điện thoại vừa rồi không hề tỏ ra vui vẻ. Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân vội vã phía sau cánh cửa, anh nhìn thấy cổng đang đóng chặt mở ra, người ấy xuất hiện trong tầm mắt, lồng ngực mặc dù đang mặc áo khoác vẫn thấy phập phồng, tóc ướt sũng chưa kịp lau khô như lần cuối cùng bọn họ gặp nhau đêm đó.

Anh chăm chú nhìn sang bức tường bê tông bên cạnh. Rõ ràng không có gì phải gấp gáp, anh chỉ vì lo lắng nên mới đến đây xem một chút.

Anh tự thuyết phục mình như vậy, nhưng khi người ấy bước đến gần anh, mở miệng thì mọi sự phòng thủ đều bị phá vỡ.

Trần Phi Lân nói: "Giày bẩn như vậy, có phải đường rất khó đi không?"

Anh gật đầu: "Không sao."

"Em bị ngã?"

Phát hiện bên chân trái của anh có một vết bùn, Trần Phi Lân xoay người anh lại nhìn, cau mày hỏi: "Có bị thương không?"

Khi bị ngã, anh tiếp đất bằng mông và bị trầy xước da từ lòng bàn tay đến cổ tay. Bình thường anh sẽ nói không sao, nhưng bây giờ ma xui quỷ khiến thế nào anh lại vươn tay ra.

Những ngón tay được bàn tay khô ráo của người đàn ông nắm lấy, cảm giác ấm áp xua tan đi cái lạnh dọc đường. Anh nhìn chằm chằm vào tay của Trần Phi Lân, mấy ngày không gặp, trên tay hắn xuất hiện mấy vết nứt, mu bàn tay cũng khô nẻ bong tróc, hẳn là vết thương do làm ruộng.

Trong lòng đau xót, anh rút tay lại, không muốn Trần Phi Lân thấy mình quá vô dụng. Người nọ không chịu buông anh ra, ngẩng đầu nói: "Đợi ở chỗ này, tôi đi lấy Vân Nam Bạch Dược (*)".

(*) Là một loại thuốc đông y nổi tiếng của Trung Quốc, do Khúc Hoán Chương người Vân Nam nghiên cứu bào chế thành công vào năm Quang Tự thứ 26 của triều đại nhà Thanh (1902) có tên là "Bách bảo đan Khúc Hoán Chương", "Khúc Hoán Chương vạn ứng bách bảo đan". Vân Nam Bạch Dược được bào chế từ những dược liệu quý, có tác dụng tiêu ứ, cầm máu, thúc đẩy tuần hoàn máu, giảm đau, giải độc, tiêu sung

Anh liếc mắt nhìn người đàn ông đứng phía sau trong sân nói: "Không cần, chỉ là vết thương nhỏ, đã không còn đau nữa".

"Ở chỗ này chờ tôi." Trần Phi Lân lặp lại lần nữa.

"Ồ."

Trần Phi Lân thấy anh đồng ý rồi liên buông tay ra, lần nữa đóng cửa cổng lại. Một lúc sau, giọng nói của một người đàn ông và một người phụ nữ từ bên trong truyền tới, tất cả đều là giọng địa phương. Anh không hiểu họ nói gì, nhưng anh nghĩ nếu có người thân hoặc hàng xóm ở xung quanh, Trần Phi Lân sẽ cảm thấy bất tiện.

Nhẹ nhàng đá đi những viên sỏi dưới chân, anh nghĩ khi Trần Phi Lân đi ra mình sẽ rời đi, vì dù sao anh cũng gặp được hắn rồi.

Lần này, Trần Phi Lân đi vào rất lâu, khoảng mười phút hắn mới ra. Cầm trên tay một chiếc túi ni lông màu trắng, đóng lại cổng hắn kéo anh đi về phía trước.

Anh bị hắn nắm lấy cổ tay, mặc dù cách một tầng ống tay áo, nhưng hành động này thật sự dễ dàng liên tưởng. Đặc biệt Trần Phi Lân còn biết rõ tình cảm của anh mà vẫn làm như vậy, chẳng lẽ không sợ anh lại hiểu lầm sao?

Nhưng sau khi nghĩ lại, tối hôm qua anh ở trong điện thoại đã gọi hắn là anh trai, Trần Phi Lân hẳn cũng hiểu được ý của anh.

Người phía trước không thèm quay lại nhìn anh, thậm chí không dừng lại, dẫn anh đi đến cuối con đường, rẽ vào một vườn cam phía bên trái, đi một lúc lâu mới dừng lại trước một ngôi nhà gỗ.

Căn nhà gỗ này dùng để chứa dụng cụ, bên trong ngăn nắp, bên phải có ngăn cách thành nơi nghỉ ngơi, trên bàn gỗ bày một bộ ấm trà, trong góc còn có một lò đun nước đơn giản.

Trần Phi Lân bật đèn lên, ánh sáng rực rỡ chói mắt từ trên đầu anh rơi xuống, hắn và Trần Lạc Du ngồi đối diện nhau.

Trần Lạc Du nhìn hắn, người đàn ông nhướng mày, nhúng một miếng bông gòn vào nước oxy già, cẩn thận lau trên lòng bàn tay, động tác nhẹ nhàng như đang v**t v* một miếng đậu hũ.

Cách miêu tả này có thể không thích hợp, nhưng đầu óc Trần Lạc Du gần như tan thành hồ nhão, anh chịu không nổi khi Trần Phi Lân quan tâm mà không có giới hạn như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!