Chương 38: Đuổi tới bên cạnh anh.

Edit: Ji

[Cứ như vậy không chào hỏi mà chạy đến nhà người khác có phải là thất lễ không?]

—–o0o—–

Ngồi trên chuyến tàu cao tốc đến Thường Đức, Trần Lạc Du vươn tay viết chữ "Du" lên ô cửa kính mờ sương.

Nửa đêm hôm qua, một đợt không khí lạnh tràn vào toàn bộ khu vực miền Trung Trung Quốc, nhiệt độ giảm từ 6 đến 8 độ. Khi Trần Lạc Du thức dậy vào sáng nay, anh muốn kiểm tra thời tiết bên ngoài, Chung Hàng đang trốn trong ổ chăn, không cho anh mở cửa sổ, nói với anh đêm qua lạnh quá mà tỉnh lại.

Kỳ thật, Trần Lạc Du không quan tâm đến khí hậu của thành phố, anh mở app thời tiết và xem xét tình hình ở Thường Đức, vẫn toàn là mưa, biểu tượng trời mưa gần như mỗi giờ đều hiển thị.

Đêm qua anh tìm kiếm lượng mưa gần đây ở Hồ Nam, các khu vực bị ảnh hưởng hầu như đều ở vùng núi. Trước đây anh chưa từng để ý những chuyện này, tối hôm qua sau khi đọc một ít báo cáo, anh mới biết được có một số khu vực bị thiên tai ảnh hưởng nghiêm trọng, rất nhiều ruộng màu mỡ cùng chăn nuôi đều bị ảnh hưởng.

Tuy nhiên, cũng có tin tốt là thông báo mới nhất ngày hôm qua của Trung tâm mạng lưới Khí tượng thuỷ văn Trung Quốc là đợt mưa liên tục này sắp kết thúc.

Nhìn những hạt mưa lất phất ngoài cửa kính, Trần Lạc Du lấy điện thoại ra, kiểm tra lại thời gian trên màn hình.

Anh bắt chuyến tàu sớm nhất đi Thường Đức, nhưng anh phải quá cảnh ở Tr**ng S*. Sau 40 phút di chuyển, anh đến cửa hàng McDonald"s ở ga Tr**ng S* để ăn trưa, mua hai chiếc hamburger Big Mac, khoai tây chiên và cánh gà cay, đóng gói và mang lên xe.

Khi đến ga Thường Đức đã là ba giờ chiều, anh không nói với Trần Phi Lân mình sẽ đến, chỉ dựa vào lộ trình điều hướng và kinh nghiệm từ Baidu ở trên mạng, anh trực tiếp thuê một chiếc xe tải từ ga Thường Đức đến thôn Cảnh Hà huyện Đỉnh Thành.

Gần đây trời mưa liên tục, số lượng người đi du lịch đến Thường Đức đã giảm đi rất nhiều. Thấy anh không mang theo hành lý lại nhìn không giống người địa phương, tài xế hỏi anh có phải đến tìm người không.

Người tài xế rất nhiệt tình, nói tiếng phổ thông cũng coi như chuẩn nên anh hỏi thăm về tình hình thiên tai ở thôn Cảnh Hà.

Người tài xế "Chậc" một tiếng, chỉ ra ngoài cửa sổ: "Cậu nhìn xem, nội thành của chúng tôi còn bị ngập nước, huống hồ là mấy thôn phụ cận Lệ Thủy, Hồng Đạo, hai ngày trước đường căn bản không vào được.

"Nếu như cậu tới sớm hai ngày, cho dù có cho tôi thêm năm trăm, cũng không thể vào được bên kia."

Trần Lạc Du nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, trên mặt đất quả nhiên có đọng nước, anh lại hỏi: "Vậy hiện tại nước đã rút?"

"Cũng rút nhiều rồi, nhưng vẫn mưa." Tài xế nhìn trời thở dài: "Mấy năm trước mưa chưa từng lớn như vậy, năm nay khổ thật."

"Tôi nghe nói khu vực chăn nuôi bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi thiên tai, vậy thiệt hại của thôn sẽ được giải quyết như thế nào?"

Tài xế bật đèn xi nhan lái xe đi vào đường huyện phía trước, mặt đường không còn bằng phẳng, Trần Lạc Du nắm lấy tay nắm cửa, nghe tài xế nói: "Thôn bên kia có chính sách xóa đói giảm nghèo, tình huống cụ thể tôi cũng không biết."

Sau khi lái xe trên đường huyện gần một giờ, khi đi qua đường hầm Hồng Lợi, Trần Lạc Du nhìn xung quanh càng ngày càng hẻo lánh.

Hai bên sườn núi là rừng rậm dày đặc, mây mù như bông vải quấn quanh đỉnh núi, ngoài cửa sổ gió rít gào, cây cối cao lớn bị gió thổi lắc lư từ bên này sang bên kia. Sau khi lái xe vào núi, không còn nhìn thấy các phương tiện khác nữa, chỉ có mấy chiếc motor màu đỏ và máy kéo lọt vào tầm nhìn.

Người tài xế cho biết đây là con đường duy nhất để ra vào thôn Cảnh Hà, đường đã được sửa chữa tốt, hai năm qua chính quyền cũng cử đoàn xóa đói giảm nghèo đến, tình hình đang dần được cải thiện.

Đây là lần đầu tiên Trần Lạc Du đến vùng núi, nhưng nghĩ đây là phong cảnh mà Trần Phi Lân thường thấy, anh lại nhìn xung quanh một lần nữa.

Những con chim không tên xuyên qua khu rừng, ai đó lùa bảy tám con cừu và một đàn vịt đi bộ phía trước. Những con vật dường như đã quen với động cơ xe, chúng không phản ứng gì khi người tài xế bấm còi xin vượt, chỉ có ông già quay đầu lại nhìn qua.

Trần Lạc Du cũng nhìn đối phương, khuôn mặt đen sạm kia mang theo phong sương là dấu vết của năm tháng, khiến anh nhớ tới cha của Trần Phi Lân, cũng nghĩ mình cứ như vậy không chào hỏi mà chạy đến nhà người khác có phải là thất lễ không? Nếu Trần Phi Lân nhìn thấy mình đến, liệu hắn có bị doạ không?

Khi đưa ra quyết định này vào tối hôm qua, Trần Lạc Du cũng tự hỏi liệu mình có nên xúc động như vậy không. Nhưng tất cả những băn khoăn đó đều trở nên vô nghĩa trước câu nói "Anh muốn gặp em" của Trần Phi Lân.

Cho dù người đó chỉ cần anh như một người bạn, cũng đủ rồi.

Khi đi vòng qua một ngọn núi khác, tầm nhìn đột nhiên mở rộng, một ngôi làng được xây dựng giữa hai ngọn núi xuất hiện trước mặt.

Tài xế nhắc nhở: "Đó là thôn Cảnh Hà."

Anh đưa mắt nhìn những tòa nhà dưới chân núi, khác với những ngôi biệt thự xoa hoa có thể bắt gặp ở những vùng nông thôn mới, hầu hết những ngôi nhà ở đây vẫn là gạch đỏ ngói xám. Có một con sông chảy qua, lúa trên ruộng bậc thang hai bên đã thu hoạch gần hết, mấy chỗ được quy hoạch để dẫn nước vào ao nuôi cá, nhìn từ xa cũng có thể thấy mặt nước vẩn đục.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!