Chương 37: Suy nghĩ của hai người

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ji

[Hàng Châu đẹp, thích hợp đi cùng người mình thích]

—–o0o—–

Thái Thơ Nghi mỉm cười, nói: "Không ngờ lại gặp cậu."

Trần Lạc Du tháo tai nghe xuống: "Thật trùng hợp, sao cậu lại tới đây?"

"Không phải tôi nói với cậu rồi sao, tôi có một người bạn đang học khoa răng hàm mặt ở Đồng Tế, tôi vừa cùng cô ấy ăn cơm xong."

Trần Lạc Du gật đầu, lại nghe Thái Thơ Nghi hỏi: "Gần đây cậu thế nào?"

Câu lên khoé miệng, anh cười nói: "Rất tốt, cậu thì sao?"

"Cũng ổn, vẫn thế." Thái Thơ Nghi vén tóc ra sau tai: "Gần đây cậu có liên lạc với Phi Lân không?"

Anh đoán trước Thái Thơ Nghi có thể nhắc đến Trần Phi Lân, nhưng thật sự nghe thấy cái tên này vẫn cảm thấy khó chịu.

Anh nói: "Không."

"Cậu với cậu ấy làm sao vậy?" Thái Thơ Nghi không khỏi thở dài: "Trước kia cậu ấy không có bạn thân, cậu là người đầu tiên, nếu có hiểu lầm gì, cậu có thể nói cho tôi biết, tôi có thể giúp được gì không?"

Trần Lạc Du biết Trần Phi Lân không có bạn bè, người ấy thời gian rảnh rỗi hoặc học tập hoặc làm việc bán thời gian, nhưng anh không biết mình là người đầu tiên.

Thái Thơ Nghi không được tính sao?

Anh không trả lời, Thái Thơ Nghi nghĩ rằng mình đã tìm được điểm mấu chốt nên tiếp tục khuyên nhủ: "Phi Lân không phải là người giỏi bày tỏ, lần này gia đình cậu ấy xảy ra chuyện, nếu không phải vì vấn đề vé không giải quyết được, cậu ấy có lẽ sẽ không nói với tôi."

"Nhà anh ấy xảy ra chuyện gì?" Trần Lạc Du nhíu mày.

"À, gia đình cậu ấy có nhận thầu một ao cá. Gần đây ở Hồ Nam có mưa, lũ về, cá chết rất nhiều."

Nắm chặt dây tai nghe trong tay, Trần Lạc Du nghe giọng nói của mình trở nên căng thẳng: "Xảy ra lúc nào?"

"Mới vài ngày trước," Thái Thơ Nghi nhớ lại: "Hình như vào chiều ngày 23, em gái cậu ấy gọi điện, cậu ấy xin nghỉ và sáng sớm rời đi".

Ngày 23 là sinh nhật của Trần Lạc Du, tối hôm đó anh gọi Trần Phi Lân xuống, lúc đó chắc chắn Trần Phi Lân rất lo lắng, anh cái gì cũng không biết chạy đến, say khướt, thậm chí còn hôn Trần Phi Lân trong lúc say.

Nghĩ đến tâm trạng của người ấy lúc đó, anh bỗng muốn tát mình một cái.

Thái Thơ Nghi gọi anh, anh ngẩng đầu lên, cảm xúc trong mắt không thể kiềm chế được nữa.

"Vậy gia đình anh ấy thế nào rồi?"

"Tôi không biết chi tiết. Hôm trước tôi đã hỏi cậu ấy, cậu ấy cũng không nói cụ thể. Nhưng tình hình nhà cậu ấy chắc cũng có thể đoán được."

Thái Thơ Nghi không nói gì nữa, chỉ thở dài một tiếng.

Đúng vậy, Trần Lạc Du đương nhiên biết trong nhà Trần Phi Lân lúa cùng ao cá đều là thứ duy trì cuộc sống của gia đình, bây giờ ao cá bị thiệt hại, hắn làm sao có thể ổn chứ?

Cổ họng cảm thấy đau rát, Trần Lạc Du kiềm chế cảm xúc của mình và nói với Thái Thơ Nghi: "Cảm ơn vì đã nói với tôi điều này."

"Không có gì" Thái Thơ Nghi mỉm cười với anh: "Cậu ấy thật sự không dễ dàng."

"Ừm" Trần Lạc Du dùng sức gật đầu: "Tôi đi tìm anh ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!