*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ji
[Lúc đó anh hạnh phúc bao nhiêu thì bây giờ anh lại cô đơn bấy nhiêu]
—–o0o—–
Thời tiết cuối thu bắt đầu sang đông thay đổi liên tục, mấy ngày nay bầu trời u ám, thỉnh thoảng sẽ có mưa nhẹ.
Sau khi trả lời tin nhắn WeChat lớp trưởng gửi đến, Trần Lạc Du quay đầu nhìn Chung Hàng: "Cậu vừa nói gì?"
Chung Hàng ôm một chiếc hộp lớn trong tay, vừa nhìn xuống cầu thang vừa hỏi anh: "Để tôi nói lại, tối nay cậu có về nhà bà ngoại ăn cơm không?"
Hai người vừa mới ra khỏi bưu điện bên cạnh trường học, Chung Hàng mang theo một cái hộp to là đồ từ quê y gửi đến, ngoại trừ một số nhu yếu phẩm hàng ngày còn lại là đặc sản.
"Ừm" Trần Lạc Du kéo y tránh đi xe điện bên phải: "Cậu muốn tới?"
"Tới chứ", Chung Hàng hất cằm chỉ vào trong hộp: "Tôi mang một số đặc sản cho bà ngoại, bà thích ăn táo đỏ Tân Trịnh (1)."
(1) Táo đỏ Tân Trịnh là đặc sản của Trịnh Châu, Hà Nam, Trung Quốc. Táo có vị ngọt, dịu mát, vỏ mỏng, thịt dầy, hạt nhỏ, làm đẹp da, bổ máu, chứa 18 loại axit amin cần thiết cho cơ thể con người, bao gồm protein, chất béo, đường, axit hữu cơ, phốt pho, canxi, sắt và vitamin B , C, P,…có giá trị dinh dưỡng cao, được người Trung Quốc rất yêu thích.
"Cậu không hẹn Nam Nam nữa?"
"Không hẹn. Gần đây tâm trạng của cậu không tốt, tôi ở bên cậu nhiều hơn, cô ấy có thể hiểu."
Gần đây, Chung Hàng đã giảm thời gian ở bên Nam Nam, Trần Lạc Du cảm giác y cố tình ở bên anh. Theo suy nghĩ của Chung Hàng, tình trạng của anh không khác gì thất tình, hôm trước còn lôi kéo anh tham gia câu lạc bộ đọc sách của Nam Nam.
Khi đó, bọn họ ngồi giữa bảy cô gái, Nam Nam vô tình cố ý giới thiệu anh, cảnh tượng muốn có bao nhiêu xấu hổ liền có bấy nhiêu xấu hổ.
Chung Hàng hỏi anh có muốn mua một ít thịt nướng để tối mai mang sang không, anh nghĩ gần đây huyết áp và lượng đường trong máu của Tôn Hồng rất cao nên anh nói không, Chung Hàng lại hỏi chuyện về Chu Nham.
Mấy ngày nay, Chu Nham dường như lại biến mất, đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện.
Chung Hàng không biết chuyện gì đã xảy ra vào đêm đó, tự hỏi liệu Chu Nham lại chạy tới chỗ nào câu gái. Trần Lạc Du không nói lời nào, tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nhưng trong đầu lại nghĩ tới lời muốn nói lại thôi của Chu Nham đêm đó, cùng sắc mặt tái nhợt giải thích vào sáng hôm đó.
Kỳ thật anh có thể đoán được Chu Nham thực sự muốn nói gì, cũng vì đoán được, nên anh mới cảm thấy khó tiếp nhận.
Là bạn tốt nhiều năm như vậy, anh không ngờ Chu Nham một bên vẫn hẹn hò với con gái, một bên vẫn có tâm tư như vậy đối với anh.
Mặc dù tối hôm đó uống hơi nhiều nhưng cả hai đều rất tỉnh táo. Nghĩ đến vị trí Chu Nham chạm vào, anh không khỏi sờ khóe miệng.
Đêm đó anh thật sự quá sức chịu đựng, đến nỗi cưỡng hôn Trần Phi Lân.
Nghĩ đến mình cũng làm như Chu Nham, trong lòng rất khó chịu, không biết trong mắt Trần Phi Lân mình trở thành người như thế nào.
Ngày hôm sau, anh ở lại phòng thí nghiệm cho đến tối và một mình bắt taxi đến Hoa viên Đình Hồ.
Tôn Hồng đang làm cua trong bếp, nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu lại thì thấy anh đang ôm một bó hoa cẩm chướng màu cam và trắng, cúi người thay giày.
Tôn Hồng rửa tay, đi ra nhận lấy hoa, cười hỏi: "Con còn mua hoa nữa?"
Trần Lạc Du nói: "Con thấy đẹp nên mua, bà thích hoa."
Tôn Hồng vui vẻ gật đầu, đặt bó hoa cẩm chướng lên bàn cà phê, luôn khen ngợi vẻ đẹp của bó hoa.
Trần Lạc Du cũng cảm thấy hoa rất đẹp, khi anh ra khỏi cổng trường, nhìn thấy hai cô gái đang đứng bán ở quầy hàng ven đường, bó hoa này được đặt ở giữa, cách gói và màu sắc đều rất dễ chịu, khiến anh nghĩ ngay đến Tôn Hồng.
Tôn Hồng rót cho anh một cốc nước và hỏi: "Chung Hàng đâu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!