*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ji
[Kỳ thực, từ lúc bắt đầu đã không có khả năng]
—–o0o——
"Tôi giúp cậu đổi vé xe thành chín giờ sáng mai, tôi vừa tới chỗ Tô Lệ lấy."
Thái Thơ Nghi nói ở đầu bên kia điện thoại, đồng thời có thêm giọng nói phát thanh, hẳn là cô ấy vẫn đang ở nhà ga. Trần Phi Lân nhéo nhéo giữa lông mày nói: "Được, cảm ơn."
"Có cần phải khách sáo với tôi thế không?" Thái Thơ Nghi khuyên hắn: "Cậu đừng quá lo lắng, có lẽ mọi chuyện không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu."
"Ừm, tôi ổn."
"Vậy không nói chuyện với cậu nữa, dì bên cạnh có chuyện muốn hỏi tôi."
"Được."
Sau khi cúp điện thoại, Trần Phi Lân quay đầu liếc nhìn màn đêm ngoài cửa sổ.
Đêm nay không có trăng, tầng mây xám xịt như được sơn bằng xi măng, lộn ngược giữa không trung, nhìn thật sự áp lực.
Hắn thở hắt ra, đứng dậy đi vào phòng WC để tắm. Khi đi ra, hắn thấy có bốn cuộc gọi nhỡ trong điện thoại của mình, tất cả đều là của một cái tên gần đây không xuất hiện.
Bây giờ đã là mười giờ rưỡi, không biết Trần Lạc Du sao lại gọi điện muộn như vậy. Trần Phi Lân gọi lại, ngay khi vừa kết nối, hắn nghe thấy giọng nói dồn dập th* d*c: "Anh đang ở trong ký túc xá à?"
"Ừ."
"Em ở dưới lầu, xuống đây một chút."
Trần Lạc Du nói xong liền cúp máy, căn bản không cho Trần Phi Lân cơ hội từ chối. Anh vừa vào cổng trường liền chạy như điên, khi nhìn thấy quản sinh kiểm tra ở gần ký túc xá, anh ý thức được mình không thể trực tiếp đi lên, liền lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
May mắn.
Trần Lạc Du dựa vào thân cây bình phục hô hấp, nhìn thoáng qua ánh đèn một phòng ở tầng bẩy. May mắn thay, Trần Phi Lân đang ở trong ký túc xá, may mắn là hắn vẫn chưa ngủ.
Chờ mấy phút tại chỗ, Trần Lạc Du rốt cục nhìn thấy bóng dáng Trần Phi Lân.
Người đàn ông mặc quần dài, chân đi một đôi giày vải, đầu tóc ướt sũng. Lúc đi tới trước mặt, anh ngửi thấy trên người hắn có một mùi thơm nhàn nhạt, đó là mùi hương biển của bánh xà phòng.
Trần Lạc Du chợt nhớ ra cho tới bây giờ vẫn chưa mua chai sữa tắm bồi thường cho Trần Phi Lân.
"Có chuyện gì vậy?"
Giọng nói trầm thấp vang lên, anh đón nhận ánh mắt của Trần Phi Lân.
Anh biết mình đến đây như vậy là quá bốc đồng, vốn dĩ anh và Trần Phi Lân vẫn có thể là bạn bè, dù sao anh cũng chưa từng nói rõ sự thật.
Nhưng anh không thể chịu đựng được nữa.
Hôm nay là sinh nhật của anh, anh nghĩ mình có thể uống rượu với bạn bè, có nghĩa là mọi thứ đang dần hồi phục.
Thực tế đã tát anh một bạt tai thật mạnh.
Khóe miệng bị Chu Nham chạm vào dường như bị xát ớt bột, vẫn còn nóng rát.
Anh đưa tay phải ra và nắm lấy gấu áo khoác của Trần Phi Lân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!