*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ji
[Giống như một hòn đá rơi khỏi vách núi, vỡ tan thành từng mảnh]
—–o0o—–
Vào tuần thứ ba của tháng 10, Đại học Y khoa Đồng Tế tổ chức đại hội thể thao mùa thu.
Cũng như những năm trước, Trần Lạc Du không nộp đơn bất kì hạng mục nào. Anh từ đầu đã không có hứng thú với thể thao, mặc dù thời gian trước sức chịu đựng khi chạy đường dài của anh đã được cải thiện, nhưng gần đây không chạy nữa nên thể lực đã giảm sút.
Mà lý do khiến anh giảm sút cũng rất đơn giản.
Kể từ cuộc nói chuyện đêm đó kết thúc, anh chưa lần nào đi tìm Trần Phi Lân, Trần Phi Lân cũng không liên lạc với anh. Mặc dù lúc đó anh vẫn còn hơi dao động, nhưng sự khác thường ở tuần này đã thuyết phục anh.
Trần Phi Lân đã nhìn thấy tin nhắn anh thu hồi, và cũng hiểu khi anh nói anh không thích Thái Thơ Nghi. Nhưng người đó cũng không vạch trần, cũng không hỏi thêm điều gì nữa.
Ngay cả khi anh không có kinh nghiệm hẹn hò, anh cũng hiểu ý của Trần Phi Lân.
"Hắt xì!"
Quay đầu bịt mũi, Trần Lạc Du lấy khăn giấy ra, xì mũi, quay người lại tiếp tục gật gù mà nhìn màn hình ipad.
Sân vận động số 1 ở phía tây đang khí thế ngất trời vì trận đấu, tiếng bình luận của đài phát thanh cùng tiếng nhạc cuồng nhiệt vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong khuôn viên trường, ngay cả thư viện nơi anh đang ngồi cũng không tha.
Anh vặn to âm lượng của tai nghe, sau một lúc, vẫn cảm thấy tiếng đài phát thanh bên ngoài quá lớn, vì vậy anh đã nhấp vào Khốc Cẩu (1) phát ngẫu nhiên các bài hát của Châu Kiệt Luân.
(1) KuGou là một dịch vụ tải nhạc và phát nhạc trực tuyến của Trung Quốc được thành lập vào năm 2004 và thuộc sở hữu của Tencent Music. Đây là dịch vụ phát trực tuyến nhạc lớn nhất trên thế giới, với hơn 450 triệu người dùng hoạt động hàng tháng. KuGou là dịch vụ âm nhạc trực tuyến lớn nhất ở Trung Quốc.
Trước đây anh không mê nhạc của Châu Kiệt Luân, nhưng gần đây phát hiện có nhiều bài hát rất hay, không chỉ giai điệu bắt tai mà ca từ cũng rất cảm động.
Giống như bài hát "Tình yêu trước công nguyên" mà anh đang nghe bây giờ, lúc phát hành, anh chỉ mới 8 tuổi và đang học lớp 3 tiểu học. Bây giờ anh đã 22 tuổi, còn hơn hai năm nữa trước khi anh kết thúc thân phận sinh viên và đi làm trong bệnh viện.
Nghĩ đến cuộc sống tương lai của mình, anh không khỏi thở dài lần nữa.
Mặc dù khi tốt nghiệp bằng của anh sẽ là tiến sĩ, nhưng vẫn có thể tiến xa hơn. Vài ngày trước, Lưu Lệ Á đã nói chuyện với anh về kế hoạch và cuộc sống trong tương lai của anh, hy vọng anh sẽ không hành động theo cảm tính, nghiêm túc xem xét đề xuất học tập tại Edinburgh.
Lưu Lệ Á trong điện thoại ân cần dỗ dành anh, hiếm khi anh không phản kháng, nhưng anh không muốn đến trường mà mình muốn theo cách này.
Kỳ thật, trường đại học mà anh đang theo học được đánh giá là rất tốt ở Trung Quốc, với bằng tiến sĩ trực tiếp (2) 8 năm. Các giáo sư mà anh theo học cũng rất xuất sắc, nghiên cứu khoa học cùng luận văn cũng rất ổn. Chỉ cần thuận lợi tốt nghiệp là có thể vào bệnh viện Đồng Tế trực thuộc Đại học y khoa Đồng Tế, không cần phải làm ở bên ngoài. Hơn nữa, phương thức giảng dạy ở nước ngoài khác với ở Trung Quốc, nếu anh thực sự ra nước ngoài, sẽ mất một thời gian để làm quen.
(2) Sinh viên bỏ qua giai đoạn học sau đại học mà học thẳng lên tiến sĩ với tư cách là nghiên cứu sinh sau khi tốt nghiệp khoá học đại học mới.
Anh nói ra những băn khoăn của mình, Lưu Lệ Á có thể hiểu, anh vẫn hy vọng mình có thể thử một lần, không cần lãng phí một cơ hội tốt như vậy.
Khi Châu Kiệt Luân trong tai nghe hát đến đoạn "Tình yêu anh trao em viết từ trước Công nguyêm, bị chôn sâu dưới đồng bằng Mesopotamia (3)", anh lại hắt hơi.
(3) Đồng bằng Lưỡng Hà.
Anh đã bị cảm cúm bốn ngày rồi, các triệu chứng ngày càng nặng hơn, anh cũng rất sợ lạnh. Bên ngoài là trời nắng mười mấy độ, nhưng anh lại mặc chiếc áo khoác dày trốn trong thư viện.
Chung Hàng gọi điện thoại hỏi anh bữa trưa muốn ăn gì, y mua cho và mang tới.
Giọng mũi đặc sệt, anh yếu ớt nói rằng mình sẽ không ăn. Chung Hàng lại hỏi anh có muốn uống trà sữa không, anh cũng nói không, cúp máy lại tiếp tục vùi đầu giải đề. Nửa giờ sau, có người đặt túi trà sữa có Logo [Đơn Mỹ] vào tay anh.
Anh còn tưởng rằng Chung Hàng tới, không ngẩng đầu nói: "Không muốn uống, cậu mang cho Nam Nam đi."
"Nam Nam có rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!