Chương 33: Nếu có một người con trai thích anh.

Edit: Ji

[Em không thích Thái Thơ Nghi!]

—–o0o—–

Sáng hôm sau, Trần Lạc Du lỡ hẹn.

Chu Hàng 7 giờ dậy đánh thức anh, mới phát hiện đồng hồ báo thức đã kêu lúc năm giờ rưỡi, nhưng anh không thể dậy được.

Đêm qua anh 2 giờ giưỡi mới đi ngủ, thật sự buổi sáng rất mệt. Nhưng anh không chạy bộ, Trần Phi Lân cũng không gửi tin nhắn hay gọi điện tới hỏi thăm nên anh cảm thấy kỳ lạ.

Tin nhắn cuối cùng trên WeChat vẫn là tin nhắn thu hồi, anh nhìn chằm chằm vào đó, đột nhiên nghĩ đến tối hôm qua thời điểm anh hỏi câu hỏi đó, chẳng lẽ Trần Phi Lân nhìn thấy, cho nên người ấy mới không tìm anh?

Suy nghĩ này vừa hiện ra, anh đã tự mình căng thẳng, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.

Ngay khi anh đang định gọi điện thoại hỏi thăm, Chung Hàng đã kéo rèm ra nói ngoài trời đang mưa.

Anh quay đầu lại nhìn, ngoài cửa sổ mưa không ngớt, mái nhà đối diện ướt sũng, hình như trời mưa đã lâu.

Nếu trời mưa, anh không đến đó, Trần Phi Lân cũng không hỏi, như vậy sẽ có lý.

Anh tự an ủi mình trong lòng đừng hoảng hốt, gửi một tin nhắn WeChat: [Vừa mới ngủ dậy, hôm nay trời vẫn chưa tạnh mưa]

Vài phút sau, bên kia nhắn lại: [Không sao, hôm nay tôi không đi tập thể dục]

Nhìn chằm chằm vào dòng chữ không có âm điệu rõ ràng, anh ngẫm lại vẫn nên gọi điện thoại. Vì vậy, anh từ chối đề nghị đi ăn sáng cùng với Chung Hàng, chờ Chung Hàng đi khỏi lập tức gọi điện.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, anh nghe thấy âm thanh hỗn tạp phía bên kia nên hỏi Trần Phi Lân ở đâu.

"Tôi đến trường học, rất nhanh sẽ đến lớp." Trần Phi Lân nói.

Anh "Ừm" một tiếng, muốn hỏi tối hôm qua Trần Phi Lân đi ngủ lúc mấy giờ? Nhưng nghĩ đến chuyện thu hồi tin nhắn, đành phải nói: "Vậy được, ngày mai gặp."

"Mai gặp." Đọc Full Tại Truyenfull. vision

Trần Phi Lân cúp điện thoại, giọng điệu không nghe ra có vấn đề gì, cũng không biết có phải chột dạ hay không, Trần Lạc Du luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Cảm xúc không chắc chắn bao trùm cả ngày, bài kiểm tra chuyên ngành buổi sáng và trắc nghiệm buổi chiều anh không phát huy tối đa năng lực. Thấy tâm trạng anh không tốt, Chung Hàng từ chối cuộc hẹn với Nam Nam, buổi tối mời anh ăn cơm, còn gọi mấy chai bia.

Ngồi trên tầng hai của nhà hàng lẩu Lão Phật Gia, Trần Lạc Du một tay chống cằm, tay kia cầm chai bia, nhìn khung cảnh đường phố nhộn nhịp những cửa hàng ăn vặt qua ô cửa kiểu Trung Quốc, đối với đồ hải sản mà Chung Hàng gọi một chút cũng không hứng thú.

Trạng thái của anh không khác gì thất tình, Chung Hàng nghĩ có thể gần đây y ở cùng Nam Nam, thật sự không quan tâm đến anh, liền ngồi bên cạnh đem cánh tay đặt trên vai anh: "Sao vậy? Nếu là chuyện tình cảm thì nói ra đi, người anh em này giúp cậu nghĩ biện pháp, đừng có giữ trong lòng một mình".

Trần Lạc Du uống một hớp bia, vẫn ngơ ngẩn nhìn xuống lầu.

Chung Hàng quen biết anh đã mấy năm, chưa từng thấy anh mất mát thành cái bộ dáng này, nghĩ đến việc gần đây anh thường xuyên đến Đại học Công an, chẳng lẽ động lòng thật sự với Thái Thơ Nghi?

"Cái người Thái Thơ Nghi" Chung Hàng dừng một chút, cảm thấy mình nhất định phải hỏi thẳng: "Cậu đối với cô ấy là nghiêm túc sao?"

Sau khi uống bia xong, Trần Lạc Du rốt cục có phản ứng. Anh liếc nhìn Chung Hàng: "Liên quan gì đến cô ấy?"

Chung Hàng hỏi ngược lại: "Không phải cậu nói thích cô ấy sao? Gần đây còn chạy sang Đại học Công an, sao, thế nào? Không phải thất tình chứ?"

Trần Lạc Du không muốn giải thích, cũng không cách nào giải thích rõ ràng. Tình huống hiện tại của anh không tính là thất tình, bởi vì anh không chắc Trần Phi Lân có nhìn thấy tin nhắn Wechat đó hay không.

Nếu Trần Phi Lân không nhìn thấy nó, họ vẫn có thể là bạn bè. Nhưng nếu Trần Phi Lân nhìn thấy nó …

Nghĩ đến điều này khiến anh khó chịu, thực ra anh rất muốn gặp Trần Phi Lân, ngày thường chỉ một cuộc điện thoại là có thể nói ra nhưng hôm nay sống chết cũng không thể mở lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!