Edit: Ji
[Nếu người ấy nói không bài xích, có phải là anh sẽ có cơ hội?]
—–o0o—–
Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh kéo dài một tuần, trong tuần này, ngoại trừ cùng Tôn Hồng ăn hai bữa cơm và đi xem Lễ hội đèn lồng, thời gian còn lại Trần Lạc Du đều ở nhà Trần Phi Lân.
Nói chính xác, anh dạy phụ đạo cho Trần Sơ Yến giúp Trần Phi Lân.
Những ngày này, tiền lương so với ngày thường cao gấp đôi, Trần Phi Lân bận rộn đến mức chân không chạm đất, mỗi ngày rất khuya mới có thể trở về.
Trần Sơ Yến cũng là học sinh nội trú, bình thường khoảng bẩy giờ tối Trần Lạc Du sẽ đưa cô ấy trở lại trường, sau đó rẽ vào quán bar ONLY uống một ly, đợi Trần Phi Lân tan làm.
Những ngày như vậy kéo dài sáu ngày, vào ngày thứ bảy, khi Trần Sơ Yến cùng các bạn học đến bảo tàng, cảm thấy mình không có việc gì làm, ở trong ký túc xá lắc lư cả buổi sáng, sách cũng xem không vào, chỉ có nhìn điện thoại di động.
Đến gần trưa, anh không nhịn được nữa liền gọi cho Trần Phi Lân.
Bên kia nhấc máy, anh nghe thấy một giọng nói mơ hồ, hóa ra Trần Phi Lân vừa mới ngủ dậy và đang đánh răng.
"Lúc này không phải đang ở quán trà sữa sao?"
"Buổi sáng đồng nghiệp nói có việc muốn đổi ca, nên không phải đi".
"Vậy buổi chiều anh sẽ ở đó chứ?"
"Không, buổi chiều đi viện dưỡng lão."
Trần Phi Lân nhổ bọt đi súc miệng, sau đó nghe thấy Trần Lạc Du hỏi hắn: "Anh sẽ ở viện dưỡng lão cả buổi chiều sao?".
"Chắc là vậy, có chuyện gì?"
"Em buồn chán muốn chết" Trần Lạc Du vẻ mặt sống không có gì luyến tiếc, nằm ở trên bàn: "Nếu không, em cùng anh qua đó l*m t*nh nguyện".
Trần Phi Lân cười thành tiếng: "Chung Hàng đâu? Mấy ngày nay đều giúp tôi phụ đạo cho Sơ Yến, sao hôm nay không ra ngoài với cậu ấy?"
Trần Lạc Du trợn tròn mắt, tố cáo người bạn tốt kia thật vô nhân tính: "Đừng nhắc đến hắn, tên này mới sáng sớm đã đưa Nam Nam đến Thung lũng Hạnh phúc, còn điên cuồng rải cơm chó trong vòng bạn bè."
Trần Phi Lân chưa thêm WeChat của Chung Hàng nên đương nhiên hắn không thể xem tin tức. Hắn bưng ấm nước lên uống, nhìn thời tiết ngoài cửa sổ rồi nói: "Hôm nay khá nóng, bên đó điều hòa không đủ, nếu chịu được thì chúng ta cùng đi."
Trần Lạc Du ngồi thẳng lên: "Khẳng định là chịu được! Vậy em tới tìm anh hả?"
Trần Phi Lân hỏi: "Ăn cơm chưa?"
"Bữa trưa sao? Chưa."
"Hôm qua Lão Hàn ở ONLY đưa cho tôi hai túi phô mai và sủi cảo thịt bò, tôi định nấu thành bữa trưa, em có muốn ăn không?"
"Ăn."
"Vậy bây giờ em lại đây, tôi đi xuống lấy sủi cảo."
Sau khi cúp điện thoại, Trần Lạc Du nhanh chóng thu dọn đồ đạc, khoác túi vải lên vai đi ra ngoài. Khi anh đẩy cửa ký túc xá của Trần Phi Lân, mùi hương của phô mai ập vào mặt anh.
Lúc đầu anh không thấy đói bụng, kết quả mùi hương cùng người đứng bên cửa sổ câu dẫn, lập tức liền đói bụng. Trần Phi Lân múc cho anh một bát lớn, lại đưa cả nước tương mà hắn tự làm.
Nước tương này có màu sẫm, mùi hạt mè rất nồng. Trần Lạc Du nhấp một ngụm, cay xen lẫn ngọt, ngon đến mức ngón tay cái đều dựng thẳng lên, vội vàng hỏi đó là loại nước tương gì.
Trần Phi Lân nói đó là hương vị của quê hương họ, Trần Lạc Du nhờ hắn dạy anh cách pha chế nó, hắn cười và nói ngay cả khi hắn dạy Trần Lạc Du, anh cũng sẽ không thể làm được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!