Chương 31: Cốc của em là tôi làm

Edit: ji

[Giống như giọt mồ hôi đó chui vào cổ họng, mùi vị vừa đắng vừa chát]

—–o0o—–

Sau bữa ăn, Trần Phi Lân đi đến quán bar ONLY làm việc, lần trước đánh nhau là do Lưu Khôn cố ý gây sự, bồi thường toàn bộ tổn thất cho ông chủ, sau đó ông chủ đưa ra mức lương theo giờ hậu hĩnh cho Trần Phi Lân, Trần Phi Lân liền làm việc bốn tối một tuần.

Sau khi họ chia tay ở ngã tư, Trần Lạc Du quay lại trường học để làm bài tập về nhà. Thứ sáu này là ngày Quốc khánh, anh phải nộp một bản báo cáo dự án trong tay trước kỳ nghỉ.

Trong bốn ngày tiếp theo, anh không có thời gian để dậy sớm và chạy bộ, vì vậy anh chỉ có thể trò chuyện với Trần Phi Lân trên WeChat, cuối cùng thức đến thứ sáu, anh thở phào nhẹ nhõm sau khi báo cáo được gửi, gấp không chờ nổi lấy di động gọi cho Trần Phi Lân.

Phía bên kia vang lên vài âm thanh trước khi bắt máy, anh vốn định hỏi Trần Phi Lân có rảnh ra ngoài ăn một bữa để chào mừng sự giải thoát tạm thời của anh không. Giọng một cô gái từ bên kia vang lên: "Xin chào."

Anh còn tưởng mình bấm sai số, nhìn màn hình quả nhiên là tên của Trần Phi Lân, liền hỏi: "Xin chào, Trần Phi Lân có ở đây không?"

"Anh tôi lên sân thượng phơi quần áo, anh có chuyện gì sao?"

Giọng nói của cô gái có chút trong trẻo, nghe ra tuổi không lớn. Trần Lạc Du đột nhiên nhớ ra Trần Phi Lân có một em gái, vì vậy anh nói: "Em là Sơ Yến?"

Trần Sơ Yến dừng một chút: "Anh biết em?"

"Anh là bạn thân của anh trai em, anh ấy đã từng nhắc đến em." Trần Lạc Du cười cười: "Em thế nào lại cùng ở một chỗ với anh ấy? Anh ấy không phải ở ký túc xá sao?"

"Trường học của em đang trong kỳ nghỉ, vì vậy em đến thăm anh ấy."

"Thì ra là thế. Vậy khi nào anh trai em xuống, em có thể bảo anh ấy gọi lại cho anh được không?"

Ngay khi Trần Sơ Yến đáp lại vài lời tốt đẹp, Trần Lạc Du nghe được có người hỏi: "Ai đang gọi?" Sau đó, phía bên kia điện thoại truyền đến giọng nói mà anh muốn nghe nhất.

"Lạc Du?"

"Ừm, bây giờ anh có rảnh không? Em vừa nộp báo cáo dự án của mình và muốn mời anh đi ăn tối."

"Em tôi đang ở đây, mấy ngày nay tôi phải giúp em ấy học bài, không có nhiều thời gian như vậy."

"Anh làm gia sư cho em ấy ở ký túc xá?"

"Phải."

"Vậy em qua đấy." Trần Lạc Du đứng dậy cầm túi vải bố đặt lên bàn, nhét chìa khóa, ví tiền và những vật dụng khác vào trong, cầm lên đi ra ngoài: "Hỏi em anh muốn ăn gì, em sẽ đóng gói và mang qua."

Trần Phi Lân nói trên điện thoại rằng không cần, nhưng Trần Lạc Du nhất quyết không chịu, chạy đến Pizza Hut mua một đống đồ ăn ngon mang qua.

Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ dài tháng mười, hầu hết các học sinh nội trú đã rời đi từ sáng sớm, Trần Phi Lân là người duy nhất còn lại trong ký túc xá. Khi Trần Lạc Du gõ cửa bước vào, anh nhìn thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng đang ngồi làm bài tập ở bàn của Trần Phi Lân.

"Sao em mua nhiều đồ thế?"

Trần Phi Lân nhận lấy hai chiếc túi nặng trịch từ tay anh, giúp anh xách chiếc túi vải đã trượt đến khuỷu tay. Trần Lạc Du lắc lắc mười ngón tay sưng đỏ của mình: "Không biết em anh thích ăn cái gì, cho nên em mua mỗi thứ một ít."

Khi anh đang nói, Trần Sơ Yến quay đầu và nhìn sang. Cô ấy trông rất khác với Trần Phi Lân, đôi mắt to tròn đen láy, dường như cô ấy không sợ người lạ, nhìn Trần Lạc Du một cách đầy tò mò.

Trần Sơ Yến buông bút, đứng lên nhéo nhéo tay, nghiêp túc chào: "Chào anh."

Vẻ ngoài nghiêm túc của cô ấy khiến Trần Lạc Du cảm thấy bị gò bó, vì vậy anh nói với Trần Phi Lân bên cạnh, "Em gái của anh rất lễ phép."

"Bình thường không như thế này, chắc hiện tại xấu hổ"

"Tại sao lại xấu hổ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!