Chương 30: Tự tìm đào hoa

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: ji

[Cảm ơn "Đào hoa" mà anh mang đến cho em]

—–o0o—–

Trở lại cổng phía Nam của trường đại học Công an, Trần Lạc Du đưa Trần Phi Lân đi ăn một bữa gộp cả bữa sáng lẫn bữa trưa, sau khi ăn no, anh không còn thấy mệt nữa, nhưng Trần Phi Lân phải đến quán trà sữa làm thêm, anh cũng muốn quay lại ký túc xá.

Tối hôm qua Lưu Lệ Á cùng Tôn Hồng không ngừng tìm anh, Chung Hàng cũng tìm anh. Chung Hàng vốn lo lắng tâm tình của anh không tốt, không nghĩ tới vừa mở cửa đi vào, anh đã huýt sáo.

Chung Hàng đi đến hỏi anh đã đi đâu tối qua, anh cũng không giấu giếm mà thản nhiên nói mình đã ngủ trong ký túc xá của Trần Phi Lân cả đêm, buổi sáng lại đi tập thể dục.

"Gần đây cậu có vẻ thân với tên đó." Chung Hàng nhíu mày đánh giá anh: "Cậu vừa ngủ lại kí túc xá, vừa cùng đi tập thể dục, không cảm thấy ấm đầu sao?"

Anh đã sớm nghĩ ra lý do ổn thoả, nói trường Công an bên đó nhiều gái đẹp hơn trường mình. Đối với quan điểm này, Chung Hàng quả thực không thể không đồng ý, liền lôi Nam Nam nhà mình ra khen ngợi một đống.

Anh phối hợp với Chung Hàng, nói vài câu, liền ném kẻ hoa si này đi tắm rửa, buổi chiều quay lại nhà bà ngoại.

Cảm xúc của Lưu Lệ Á đã bình tĩnh, bà ấy cũng không nhắc lại chuyện xuất ngoại, vẻ mặt ôn hoà đối với anh, như thể cuộc cãi vã tối qua chưa từng xảy ra.

Trần Lạc Du từ lâu đã quen với cảm xúc  thất thường của bà, sau hai ngày yên ổn, anh và Tôn Hồng lại tiễn bà ra sân bay.

Cuối tuần cuối cùng của tháng 8, trời mưa bão liên tục, Trần Lạc Du không thể chạy bộ, vì vậy anh chỉ có thể trò chuyện với Trần Phi Lân trên WeChat một câu lại một câu. Nhưng phần lớn thời gian là anh gửi tin nhắn, rất lâu sau anh mới nhận được câu trả lời. Anh cũng biết lý do, Trần Phi Lân bận đi làm không có nhiều thời gian rảnh để sờ đến điện thoại.

Ngược lại, Đường Hâm đến tìm anh hai lần, lần thứ hai cô trực tiếp đến tầng dưới ký túc xá để đợi anh.

Tuy rằng Đường Hâm nói hiện tại bọn họ chỉ là bạn bè, nhưng Trần Lạc Du biết Đường Hâm vẫn còn mong chờ anh đáp lại, nếu không nàng sẽ không chủ động như vậy. Anh không muốn lãng phí thời gian của Đường Hâm, liền cùng Đường Hâm đi bộ đến cổng trường, một lần nữa nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

Ngày hôm đó khi Đường Hâm rời đi, mắt cô ấy đỏ hoe. Anh cảm thấy rất có lỗi, nhưng anh cũng mừng vì Đường Hâm đã nghe lời anh, sau đó cũng không chủ động liên lạc với anh.

Nháy mắt đã là tháng chín, sau khi tham gia lễ khai giảng, Trần Lạc Du cũng trở nên bận rộn.

Dù còn ba năm nữa mới tốt nghiệp nhưng năm nay anh vẫn còn nhiệm vụ đi thực tập, viết luận văn cùng công việc nghiên cứu khoa học không thể bỏ dở, thời gian eo hẹp nhưng anh vẫn nhất quyết dậy từ 5h30 sáng mỗi ngày để chạy bộ cùng Trần Phi Lân, cuối tuần cùng Trần Phi Lân đến Đông Hồ đạp xe.

Lúc đầu, động lực chống đỡ anh là có thể gặp nhau, nhưng sau hơn hai tháng rèn luyện, anh rõ ràng cảm nhận được thể lực của mình đã được cải thiện, cơ thể tràn đầy năng lượng hơn trước, điều quan trọng nhất là anh đã luyện ra được một chút đường cong cơ bắp.

Mặc dù không rõ ràng nhưng anh rất vui, đặc biệt là khi Trần Phi Lân khen ngợi anh, liền sẽ không nhịn được mà khoe khoang. Chung Hàng  không ngờ anh có thể kiên trì lâu như vậy, nhìn những đường cong mờ nhạt trên bụng dưới của anh, y hâm mộ nói muốn cùng anh tập thể dục, để Nam Nam cũng phải khen ngợi mình.

Anh không  muốn Chung Hàng tới quấy rầy, vì vậy anh nói anh rèn luyện vì muốn theo đuổi Thái Thơ Nghi, nói với Chung Hàng đừng làm bóng đèn, càng không được nói ra bên ngoài.

Chung Hàng không nhớ rõ Thái Thơ Nghi trông như thế nào, vì vậy anh lấy một bức ảnh từ điện thoại của mình ra.

Đó là một bức ảnh được chụp tùy tiện, Chung Hàng cầm lên xem, sau khi phóng to lên mới hỏi anh: "Sao mặt cô ấy hơi mờ? Có phải cậu điều chỉnh hình ảnh tập trung vào Trần Phi Lân không?"

Anh cầm lên xem, có chút chột dạ nhưng giọng điệu vẫn kiên định: "iPhone lấy nét tự động, có lẽ lúc chụp ảnh tay tôi run."

Anh chỉ vào Thái Thơ Nghi, người đang cười rạng rỡ bên cạnh Trần Phi Lân, và hỏi Chung Hàng: "Thế nào? Thật sự không tồi đúng không?"

"Rất đẹp," Chung Hàng vuốt cằm tán thành, sau đó mới phản ứng lại: "Không phải, cô ấy thân với Trần Phi Lân như vậy, không phải cô ấy thích Trần Phi Lân sao?"

"Dĩ nhiên là không."

"Vậy Trần Phi Lân cũng biết cậu thích cô ấy?"

Trần Lạc Du trả lời mơ hồ, cầm lại điện thoại di động, xách túi vải lên lớp. Chung Hàng cũng cầm ba lô, khoác lên vai đi ra khỏi ký túc xá, đóng cửa lại, tiếp tục hỏi: "Thái Thơ Nghi này bao  nhiêu tuổi? Cậu có nắm chắc sẽ theo đuổi được không? Có cần anh trai truyền đạt kinh nghiệm cho không?"

Trần Lạc Du cười, lộ ra răng nanh trắng như tuyết: "Ừm, lớn hơn tôi nửa tuổi, thật sự rất khó theo đuổi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!