Edit: ji
[Người đàn ông nán lại ngoài cửa, dùng ngón tay giữ chặt túi ni lông…]
—–o0o—–
Sau khi trở lại phòng làm việc, Trần Lạc Du ngồi sụp xuống ghế, héo rũ như một chiếc lá bị sương muối (*)
(*) là hiện tượng hơi nước đóng băng thành các hạt nhỏ và trắng như muối trên bề mặt cây cỏ, nước trong thân cây sẽ bị đóng băng hoàn toàn. Ngày hôm sau nếu có ánh mặt trời chiếu vào, dưới tác dụng của bức xạ mặt trời, các hạt sương lạnh bốc hơi nhanh chóng làm cho các mô cây bị giảm nhiệt độ đột ngột. Khi nhiệt độ dưới mức giới hạn sinh vật học sẽ phá hủy cơ chế tế bào sinh vật của cây, làm lá cây bị héo táp, cháy xém, teo tóp.
Vừa rồi ở trong phòng theo dõi, anh không nói lời nào với Trần Phi Lân, Trần Phi Lân cũng không để ý đến anh, từ đầu đến cuối đều nhắm mắt lại.
Nếu không phải có những bệnh nhân nằm trên giường bệnh xung quanh, anh rất muốn người này giải thích một chút.
Nhưng anh muốn Trần Phi Lân giải thích điều gì?
Lý do chia tay năm năm trước là gì?
Hay tại sao người ấy bị bắt?
Trần Phi Lân nợ anh một lời giải thích, nhưng đã năm năm rồi, bây giờ người đó đã có bạn gái, so đo cái này có ích lợi gì?
Lau mặt bằng khăn giấy ướt, Trần Lạc Du đứng dậy pha một tách cà phê đen, khi quay lại chỗ ngồi, anh thấy màn hình điện thoại di động sáng lên, là tin nhắn do Điền Duyệt gửi tới.
[Anh còn bận việc ở phòng cấp cứu không? Đã khuya rồi, chú ý nghỉ ngơi]
Anh nhìn chằm chằm vào hàng chữ này, cuối cùng nhớ ra mình mới chỉ ăn một nửa bữa cơm hôm nay, và anh chưa tìm được cơ hội để nói với Điền Duyệt là chúng ta không hợp nhau.
Trước đây, mỗi lần đi hẹn hò kiểu này, trước khi kết thúc bữa ăn anh đều giải thích với đối phương, nhưng hôm nay đột ngột xảy ra chuyện. Anh đang suy nghĩ trả lời trên Wechat như thế nào, thì có người vỗ vào vai anh, sau đó anh nghe thấy người đó đọc lớn tin nhắn vừa rồi.
Vì cái gì nghĩ anh không được? Anh chỉ là không có hứng thú với những người đó, anh như thế nào lại không được chứ!
Anh siết chặt nắp bút, một hình ảnh chưa từng xuất hiện trước đây chợt lóe lên trong đầu anh.
Đó là một ký ức mà anh đã quên.
Anh bị Trần Phi Lân ép vào bức tường loang lổ, nghe tiếng th* d*c của Trần Phi Lân ở bên tai, dùng giọng nói khàn khàn miêu tả hình dáng của anh giờ phút này.
Anh cảm thấy cả người khô nóng, vô cùng phấn khích, muốn Trần Phi Lân nói nhiều thật nhiều. Sau đó, Trần Phi Lân thật sự thỏa mãn anh, rồi nói đừng chạm vào, anh gấp đến độ muốn nắm lấy tay Trần Phi Lân để tiếp tục.
Nghĩ đến người đàn ông say đắm nhìn vào mắt mình lúc đó, cổ họng anh nghẹn lại một lúc. Sau khi nhận ra mình có phản ứng như vậy trong văn phòng, anh nhanh chóng ngồi thẳng dậy, không cho phép mình suy nghĩ thêm nữa.
Ngủ trong phòng nghỉ đến sáng, Trần Lạc Du bị đồng hồ báo thức đánh thức.
Anh dụi mắt ngồi dậy, lấy bàn chải đánh răng và khăn mặt đi rửa mặt rồi đi đến phòng theo dõi số 1, quan sát tình hình bên trong qua tấm kính lớn trên tường.
Phòng số 1 có tám giường bệnh, tất cả đều là bệnh nhân bị bệnh nhẹ. Bây giờ là 6 giờ 15 phút sáng, trong phòng rất yên tĩnh, mọi người vẫn đang ngủ.
Ánh mắt của Trần Lạc Du dừng lại trên giường bệnh trong cùng bên trái.
Trần Phi Lân nằm quay lưng về hướng cửa, dù có đắp chăn nhưng vẫn có thể nhìn thấy đường cong bả vai và cánh tay của hắn hơi gầy. Khi hắn được đưa đến bệnh viện kiểm tra ngày hôm qua, Trần Lạc Du nhìn thấy hình dáng cơ thể của hắn dưới lớp áo len, hắn đã gầy hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn có cơ bắp.
Nghĩ đến những vết bầm tím trên cơ thể của người đàn ông này vì đánh nhau, anh không thể không nghĩ về những gì Trần Phi Lân đang làm, tình huống hắn ra tù sớm như vậy là thế nào? Tại sao lại đổi tên thành Lâm Siêu?
Có phải nghĩ rằng tên trước không hay?
Tại sao còn thay đổi cả họ của mình? Không phải hắn đã từng nói với anh trước đây cảm thấy họ rất may mắn vì có cùng họ sao?
"Chào buổi sáng chủ nhiệm Trần."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!