Edit: ji
[Nếu như sáng mai tạnh mưa, tôi dẫn em đi Đông Hồ chạy bộ]
—–o0o—–
Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi tí tách, nhàn nhạt ánh trăng xuyên qua mây đen chiếu vào cửa sổ. Trần Lạc Du ngồi dựa vào tường, giơ tay lau mồ hôi nơi khóe mắt.
Ký túc xá của Trần Phi Lân không được trang bị điều hòa, chỉ có chiếc quạt điện trên mái nhà đang chạy để cung cấp hơi mát. Trần Phi Lân dường như đã quen với hoàn cảnh như vậy, nhưng anh thì không thể.
Nhưng so với thân thể ngột ngạt, trong lòng anh có nhiều thứ hơn.
Anh hỏi Trần Phi Lân có thể nói chuyện không, Trần Phi Lân nói "Được" và hỏi lại chuyện gì đã xảy ra?
Anh đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, người kia cũng không có hỏi thêm, bầu không khí lại lâm vào trầm mặc. Anh không thể nhìn rõ biểu cảm thực sự của nhau trong hoàn cảnh tối tăm, anh không muốn Trần Phi Lân hiểu lầm vết mực của mình, vì vậy anh phải bắt đầu trước: "Hôm nay mẹ tôi đến, cơm cũng chưa ăn xong liền cãi nhau"
"Sao lại vậy?"
"Chuyện cũ nhai đi nhai lại, chính là chuyện của cha tôi."
Lần chạy bộ trước đó, Trần Lạc Du đã đề cập đến chuyện cha anh đã ly hôn với mẹ anh trước khi anh được sinh ra, sau đó đến Xu Đăng, hai cha con chưa bao giờ gặp nhau.
Anh không nói về lý do ly hôn, vì vậy Trần Phi Lân không tiện hỏi quá nhiều. Giờ phút này nghe anh muốn nói lại thôi, liền ngồi dậy, nói một câu: "Tôi đang nghe."
Nhéo nhéo móng tay cái, Trần Lạc Du một lúc sau ngẩng đầu nhìn Trần Phi Lân.
"Mẹ tôi nói không bao giờ tái hôn. Bà đến làm việc ở Bắc Kinh khi tôi học tiểu học, và để lại tôi cho bà ngoại."
"Bà ngoại rất yêu thương tôi, tôi muốn cái gì cũng được thỏa mãn. Nhưng mỗi lần nhìn thấy ai đó nắm tay cha mẹ, tôi vẫn cảm thấy rất ghen tị".
Giọng anh trở nên nhẹ nhàng hơn, mặc dù không nhìn rõ mặt nhưng Trần Phi Lân vẫn có thể cảm nhận được sự mất mát trong lời nói của anh.
"Thực ra từ nhỏ tôi đã biết gia đình mình không giống với những gia đình khác nên tôi rất chăm chỉ học hành, không muốn bị người khác coi thường. Nhưng bọn trẻ đó rất kì quái, chúng rất thích bắt nạt những người khác biệt với họ."
Bực bội anh khuỵu gối xuống, vải quần thể thao toát ra hương chanh dịu nhẹ, Trần Lạc Du không nhịn được ôm lấy chân, giống như đang ôm Trần Phi Lân.
Người đối diện không biết suy nghĩ nhỏ bé của anh, nhưng hắn hiểu anh cũng phải chịu khổ cực khi còn nhỏ. Không giống như bản thân thiếu thốn vật chất nhưng có sự chăm sóc của cha mẹ, Trần Lạc Du không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc, nhưng lại không có cha mẹ đồng hành cùng với sự trưởng thành của mình.
Trầm mặc một lát, Trần Phi Lân hỏi: "Bọn họ làm sao bắt nạt cậu?"
Trần Phi Lân lắc đầu, anh không muốn nhớ lại quá khứ đáng xấu hổ đó, ác ý của học sinh tiểu học chẳng qua là bài xích cùng đùa dai.
Anh đặt cảm xúc này lên Tôn Hồng, hết lần này đến lần khác gào thét với Lưu Lệ Á qua điện thoại, anh muốn gặp cha mình, anh muốn Lưu Lệ Á đưa anh đến Xu Đăng.
Khi đó, anh không biết Xu Đăng ở đâu, cho đến một lần đi học về, anh nghe thấy Tôn Hồng nói chuyện điện thoại với Lưu Lệ Á trong phòng ngủ.
Anh lén lấy điện thoại cố định trong phòng khách để nghe, và đó là lần anh nghe mẹ khóc kể lể về lỗi lầm của cha.
Anh không hiểu chơi đàn ông là gì, chứ đừng nói đến đồng tính, nhưng anh hiểu Lưu Lệ Á hận Trần Phương Văn như thế nào.
Mãi cho đến khi Tôn Hồng ra khỏi phòng, nhìn thấy anh ngẩn ngơ cầm ống nghe, bí mật năm đó mới không thể giữ được.
Sau đó, thái độ của Lưu Lệ Á đã thay đổi, chỉ cần anh ấy không nghe lời, Lưu Lệ Á sẽ nhắc đến việc kiếm tiền nuôi anh đã vất vả như thế nào, đề cập đến người cha của anh, người đã khiến gia đình họ phải đau khổ như thế nào.
Sau khi nghe quá nhiều, anh dần trở nên tê liệt, càng tránh cãi vã càng tốt, và sẽ không bao giờ nói một lời nào liên quan đến Trần Phương Văn.
Anh luôn nghĩ nhiều năm như vậy qua đi, anh không còn quan tâm nữa. Nhưng tại sao trước mặt Trần Phi Lân nhớ đến những điều này, anh vẫn cảm thấy đầy buồn bã và tủi thân.
"Đôi khi tôi tự hỏi tại sao đã ly hôn rồi, mẹ tôi còn muốn sinh ra tôi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!