*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
[Khi ánh trăng ngoài cửa sổ dần dần sáng ngời, anh mới nhìn rõ người đối diện]
—–o0o—–
Trên đường đến đồn cảnh sát, trời bắt đầu mưa.
Lúc đầu chỉ là mưa bụi bay bay, nhưng chẳng bao lâu càng lúc càng lớn, những hạt mưa rơi xuống ô cửa kính như hạt đậu. Người tài xế taxi tránh một người đi bộ phía trước đang băng qua đường trong cơn mưa bão, tức giận đến mức anh ta chửi mẹ mình bằng tiếng địa phương.
Trần Lạc Du đang dựa vào lưng ghế sau, cắm tai nghe chống ồn, nghe đi nghe lại bài "Cơn gió lốc" của Châu Kiệt Luân.
Nước không ngừng bắn tung tóe ngoài cửa sổ xe, thế giới giống như một bức tranh mờ ảo, như đủ loại thuốc màu bắn tung tóe trong trận mưa như trút nước. Ánh đèn từ các cửa hàng trên đường phố, ánh đèn xe trước sau, đèn nê
-ông nhấp nháy của những tòa nhà cao tầng hòa thành một, cùng nhạc điệu trong tai nghe mà nhảy lên.
Người tài xế đỗ xe trước cổng sở cảnh sát, muốn hỏi anh có muốn ngồi thêm một chút không, anh ta đỗ xe dưới một tòa nhà có mái hiên, nhưng anh chỉ đưa một tờ tiền màu hồng, cũng không chờ thối tiền lẻ đã xuống xe.
Anh đứng trên vũng nước tù đọng, khi ngẩng đầu lên chỉ thấy một tia chớp xẹt qua, sau đó là tiếng sấm rền vang. Mùa hè ở thành phố này là vậy, lúc nào cũng có mưa giông bất chợt.
Anh đã qua cái tuổi có thể dầm mưa, nhưng khi đứng như thế này, anh cảm thấy một sự thư thái đã lâu không có.
Sau khi đến phòng bảo vệ để giải thích mục đích của mình, anh đi ngang qua đại sảnh, và dừng lại trước cầu thang của tòa nhà văn phòng.
Phía trên mấy bậc thang chính là bảo vệ lần trước ngăn cản anh, anh muốn đi lên, nhưng vừa mới bước lên bậc thang, liền nhìn thấy một người xuất hiện trong tầm mắt.
Trần Phi Lân cầm ô đi ra, dừng lại khi nhìn thấy anh.
Người nọ đưa lưng về phía ánh đèn trong đại sảnh, Trần Lạc Du không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, nhưng nghĩ đến mình như vậy có thể khiến hắn sợ hãi.
Trần Phi Lân mở ô, sải bước xuống bậc thang và đứng bên cạnh anh.
Chiếc ô một bên che đầu Trần Lạc Du, ngăn những giọt nước mưa không ngừng tạt vào mặt anh, Trần Lạc Du chớp chớp mắt, nước mưa đọng trên lông mi của anh trượt xuống, cũng làm cho giọng nói của mình nghe không có vấn đề: "Mọi chuyện đã được xử lý tốt?"
"Ừm, giải quyết xong rồi."
Nhìn những giọt nước nhỏ xuống từ tóc anh, Trần Phi Lân không hỏi anh đã xảy ra chuyện gì mà nói: "Tôi đưa cậu về ký túc xá thay quần áo."
Trần Phi Lân bước xuống một bước, nhưng Trần Lạc Du vẫn đứng yên tại chỗ, ô rời đi những hạt mưa lại rơi xuống, tuy rằng chỉ là vài giọt, nhưng lại làm anh đau, anh nắm lấy cổ tay Trần Phi Lân nói: "Tôi không muốn trở về ký túc xá."
Đứng ở phía Nam của cổng trường đại học, Trần Lạc Du muộn màng nhận ra, yêu cầu vừa rồi liệu có được chấp nhận?
Anh thực sự đã yêu cầu Trần Phi Lân thu lưu anh một đêm …
"Đi thôi." Người bên cạnh nhắc nhở một câu, anh mới khôi phục tinh thần, đuổi kịp Trần Phi Lân.
So với sự khẩn trương của mình, Trần Phi Lân trông rất bình tĩnh. Sau khi trở lại ký túc xá, Trần Phi Lân lấy một chiếc khăn tắm màu xanh nhạt sạch sẽ từ trong tủ quần áo và đưa cho anh.
Anh cầm lên xem, đây không phải khăn tắm của anh sao?
Thấy anh nghi ngờ, Trần Phi Lân giải thích: "Lần trước mượn khăn tắm của cậu, giặt xong không kịp trả lại, hôm nay vừa vặn có tác dụng."
Câu lên khóe miệng, anh đem khăn mặt lau trên đầu, mơ hồ nói: "Có tác dụng."
Khăn tắm che khuất tầm nhìn của nhau, Trần Lạc Du cúi đầu nhìn người trước mặt đi xa. Anh lau nước trên tóc một cách máy móc, một lúc sau, đôi chân lại xuất hiện trước mặt anh, anh được đưa cho một bộ đồ thể thao sạch sẽ với một chiếc q**n l*t góc bẹt màu tím sẫm.
Ánh mắt anh dán chặt vào chiếc q**n l*t, đầu óc có chút choáng váng.
Trần Phi Lân nói: "Đi tắm đi, cần thiết thì thay q**n l*t, đây là bộ đồ mới nhất của tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!