Chương 27: Như thiêu thân lao vào lửa

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: ji

[Ánh mắt hắn rất dịu dàng, giống như cơn gió thổi qua sân thể dục…]

—–o0o—–

Chu Nham rời đi vào buổi trưa.

Trần Lạc Du không nói cho cậu biết chuyện tối hôm qua, chỉ nói lần sau tuyệt đối sẽ không một mình cùng cậu uống rượu. Chu Nham cũng biết mình uống say không nhớ gì cả, Trần Lạc Du hẳn mất rất nhiều sức lực mới mang được mình về, vì vậy cậu nói tìm thời gian mời ăn cơm để cảm ơn.

Buổi chiều, Trần Lạc Du đến thư viện tra cứu tư liệu, buổi tối tiếp một cuộc điện thoại, sáng mai Lưu Lệ Á sẽ bay tới đây, buổi trưa muốn anh ra sân bay đón.

Ngay khi Tôn Hồng đề cập đến việc Lưu Lệ Á có thể ra nước ngoài với Đặng Cung, Lưu Lệ Á bay tới đây, Trần Lạc Du không cần suy nghĩ cũng biết bà ấy đang muốn làm gì.

Bởi vì chuyện này, tâm tình  của Trần Lạc Du không tốt, bữa tối cũng không muốn ăn. Chung Hàng nghe nói mẹ anh sắp đến đây, chỉ có thể khuyên anh thái độ hoà hoãn một chút, không nên vừa gặp mặt đã cãi nhau với mẹ, cãi nhau cũng không giải quyết được vấn đề.

Đạo lý này Trần Lạc Du hiểu, nhưng anh  thực sự không thể nói chuyện tử tế với Lưu Lệ Á về vấn đề của Đặng Cung. Tâm trạng tồi tệ này kéo dài cho đến sáng hôm sau, đến khi nhìn thấy Trần Phi Lân anh vẫn chưa khôi phục lại.

Chạy được hai vòng, Trần Phi Lân cùng anh đến khán đài uống nước, thấy anh vẫn chưa thể vui lên liền ngồi xuống bên cạnh anh: "Có chuyện gì không vui sao?"

Cầm bình nước quân dụng của Trần Phi Lân, Trần Lạc Du nhìn đường máy bay trên bầu trời, một lúc sau đột nhiên hỏi: "Mối quan hệ của cha mẹ cậu thế nào?"

Trần Phi Lân nhìn hắn một lát: "Vẫn tốt, nơi đó của chúng tôi rất nghèo, có người cơm không đủ ăn, nào có cơ hội nói chuyện tình cảm."

Những lời này quá thẳng thắn, Trần Lạc Du thu hồi tầm mắt, giải thích: "Ý tôi không phải như vậy".

Trần Phi Lân cười cười, cầm bình nước trong tay uống hai ngụm: "Không sao, tôi cũng ăn ngay nói thật, cũng không có gì phải giấu giếm."

Nhìn vết nước nhỏ bên môi người nọ, Trần Lạc Du nuốt nước miếng, cảm thấy trong miệng có vị ngọt nhàn nhạt. Đó là hương vị trà thảo dược mà Trần Phi Lân đưa cho anh vừa rồi, hôm nay anh vẫn quên mang nước, Trần Phi Lân cũng không hỏi, trực tiếp đưa bình nước cho anh.

Thật lạ.

Anh nghĩ, Trần Phi Lân không ngại uống chung bình nước với người khác sao?

Trong đầu suy nghĩ rối bời, anh không nói lời nào, nhưng người bên cạnh lại cho rằng anh có nỗi niềm khó mở miệng, liền nói: "Nếu cậu muốn tìm người nói chuyện, tôi có thể nghe. Nếu không muốn nói, có thể chạy bộ, đổ mồ hôi rất thoải mái."

Anh nhìn Trần Phi Lân đứng dậy, đá đá chân, bộ dáng như thể hắn lại muốn chạy, liền giữ chặt người kia.

"Thật ra, tôi sinh ra đã không có cha. Cậu có thể nói cho tôi biết cha cậu là người thế nào không?"

Trần Phi Lân quay đầu nhìn Trần Lạc Du.

Hắn không hiểu ý của Trần Lạc Du nói mình sinh ra đã không có cha là có ý gì, nhưng những lời này lại khiến hắn nhớ tới tối hôm qua.

Vì thế Trần Lạc Du tựa vào lưng hắn là bởi vì nhớ tới cha sao?

Trần Phi Lân ngồi xuống bên cạnh Trần Lạc Du, lắc lắc trà thảo mộc trong bình quân dụng, ánh mắt dừng ở chỗ sơn bị bong ra.

Đó là một chiếc bình cũ, vừa to vừa nặng, hoàn toàn không phù hợp với một nơi như khuôn viên trường đại học. Nhưng đối với Trần Phi Lân, chiếc bình này có một ý nghĩa vô cùng đặc biệt.

Đó là một món quà từ cha hắn khi hắn còn học trung học.

Hắn là người gốc Hồ Nam, sinh ra ở thôn Cảnh Hà bên dưới Đỉnh Thành, Thường Đức. Người dân trong thôn sinh sống bằng nghề trồng lúa và nuôi cá, tuy nhiên do nằm cuối sông Lễ Thuỷ (*)ở phía Tây Hồ Động Đình nên vào mùa mưa rất dễ bị ngập lụt, người dân trong thôn vẫn phải sống phụ thuộc vào thời tiết, cho đến nay vẫn mang danh là thôn nghèo khó.

(*)Sông Lễ Thuỷ là một con sông ở tỉnh Hồ Nam của Trung Quốc, một trong bốn nhánh lớn nhất của sông Dương Tử trong tỉnh.

Mẹ hắn sức khỏe yếu, trong nhà ruộng lúa và ao cá đều do một tay cha hắn và chú hai chăm nom. Mỗi khi trời mưa, cha hắn lại trằn trọc suốt đêm không ngủ được, nhìn trời mà thở dài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!