Chương 26: Lý do để thích một ai đó

Edit: Ji

[Nhìn những giọt nước trong suốt trượt dọc theo quai hàm xuống đến hầu kết…]

—–o0o—–

Sau khi lên xe buýt, Trần Lạc Du không khỏi quay đầu nhìn lại.

Cô gái vẫn đứng trên sân trường, gió chiều làm tóc cô rối tung, cũng thổi bay làn váy nhưng không cuốn đi ánh nhìn của cô.

Quay đầu lại, Trần Lạc Du lại nhìn người bên cạnh.

Trần Phi Lân đang gõ điện thoại di động, để ý đến ánh mắt của anh liền ngẩng đầu lên.

Anh chỉ hướng phía sau hỏi: "Cậu không định giải thích sao?"

Trầm mặc một lát, Trần Phi Lân nói: "Vừa rồi cảm ơn cậu giúp đỡ."

Trần Lạc Du trong lòng nói tôi biết rồi, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, tiếp tục hỏi: "Vậy cậu nói cho tôi biết là chuyện gì xảy ra, cô ấy là ai?"

Dựa trên giao tình hiện tại của họ để nói về những điều này thì hơi sớm, nhưng Trần Lạc Du vừa rồi cái gì cũng không hỏi liền phối hợp, Trần Phi Lân cũng không cần thiết phải che giấu nữa.

Cất điện thoại, Trần Phi Lân trầm giọng nói: "Cô ấy là người trong khoa chúng tôi. Vụ đánh nhau ở quán bar lúc trước là do một nam sinh thích cô ấy gây ra."

"Cô ấy là hoa khôi của khoa anh sao? Cô ấy tên gì?"

Trần Phi Lân kinh ngạc nhìn Trần Lạc Du: "Làm sao cậu biết?"

"Thái Thơ Nghi nói. Tối hôm đó ăn cơm, cô ấy đã nói với tôi về chuyện đó khi cậu đi mua thuốc lá".

"Cô ấy còn nói chuyện này với cậu." Trần Phi Lân mỉm cười.

"Cô gái đó tên Hồ Ngâm, tôi đã nói với cô ấy rồi, không thích hợp, giữa chúng tôi không có gì."

Trần Lạc Du nhìn sắc mặt Trần Phi Lân: "Cô ấy rất xinh đẹp, đại đa số người bình thường đều sẽ bị mê hoặc đúng không?"

Trần Phi Lân không trả lời, hắn nhìn vào cửa kính xe phía bên kia.

Họ ngồi ở hàng ghế cuối cùng của xe buýt, còn có ba người ngồi bên cạnh Trần Phi Lân, nên họ chỉ có thể nhìn thấy một góc của cửa sổ.

Không biết là hắn lảng tránh trả lời, hay là tìm lý do gì đó để qua chuyện. Trần Lạc Du suy nghĩ lung tung cho đến khi nhận được câu trả lời của Trần Phi Lân.

"Tôi không biết người khác nghĩ thế nào." Trần Phi Lân ngữ khí hờ hững, quay đầu nhìn Trần Lạc Du: "Nhưng tôi không có tình cảm với cô ấy."

Ánh mắt của hắn không tránh cũng không né, cứ như vậy mà nhìn thẳng, khiến Trần Lạc Du tim đập nhanh hơn, buột miệng nói ra một câu: "Vậy cậu thích kiểu gì?"

Trần Phi Lân nhướng mày, Trần Lạc Du ý thức được mình hỏi quá nhiều, cong khóe môi: "Này nói thế nào nhỉ?"

Che giấu thất vọng trong lòng, Trần Lạc Du cũng ở bên cạnh nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Đúng vậy, thích một người là không cần lý do."

Xe buýt không đi thẳng đến cửa quán bar, bọn họ xuống xe ở gần đường Kiều Khẩu, đi mấy trăm mét mới nhìn thấy tấm biển quán bar ONLY.

Trần Phi Lân cùng Trần Lạc Du đến đây để tránh Hồ Ngâm, nhưng Trần Lạc Du buổi tối cũng không có việc gì khác để làm, sau khi uống hai chai Lorna ở quán bar, ánh mắt anh dán chặt vào bàn bi

-a trong góc.

Trong quán bar ONLY có hai bàn bi

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!