Edit: Ji
[Một chiếc lá rụng bay đến bên chân Trần Phi Lân]
—–o0o—–
Trước khi đi, Trần Lạc Du lấy điện thoại ra bảo Trần Phi Lân thêm WeChat.
Trần Phi Lân nhìn anh, nhìn đến khi thấy anh chột dạ, mới chủ động quay đi chỗ khác cười: "Cậu quên đồ của tôi đều ở trong quán bar sao?"
Anh gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Thật sự quên mất."
"Không có việc gì, lấy lại điện thoại tôi sẽ add cậu, cậu tối hôm qua ngủ không ngon, trở về nghỉ ngơi đi."
"Vậy cậu cũng đi vào đi." Trần Lạc Du nói.
Sau khi vẫy tay với anh, Trần Phi Lân quay người bước vào trường, mới đi được hai bước đã nghe thấy anh nói: "Hai ngày tới cậu nên chú ý đến tình trạng cơ thể của mình, nếu cảm thấy không thoải mái thì phải đến bệnh viện ngay lập tức."
Quay đầu lại, Trần Phi Lân nhếch lên khóe miệng: "Được."
Cho đến khi người đàn ông đi vào ngã ba rợp bóng cây rồi biến mất, Trần Lạc Du vẫn đứng ngây người ở đó.
Quá nhiều, anh nghĩ.
Làm sao cười rộ lên cũng có thể hoàn hảo như vậy.
Anh sờ lên vành tai đỏ ửng, ánh mắt vẫn lưu luyến khuôn viên trường không thuộc về mình này. Nhìn những tòa nhà tường trắng ngói xám sừng sững dưới tấm rèm trắng xám trời mùa hạ, những hạt mưa lấy đi hơi nóng, tiếp thêm sức sống mãnh liệt cho cỏ xanh, giống như Trần Phi Lân đang mỉm cười, dường như gột rửa hết mệt mỏi trong cơ thể anh.
Khi anh trở lại ký túc xá, Chung Hàng đặt bản báo cáo đang viết dở xuống, hỏi anh đêm qua đi lêu lổng ở đâu, nhưng phát hiện quần áo của anh không đúng.
"Quần áo cậu lấy ở đâu?" Chung Hàng kéo mép quần thể thao, nghi hoặc nói: "Mẹ ơi, không phải là cậu bị cướp chứ? Quần áo của cậu đều bị lấy mất?"
"Không phải, tôi không phải mẹ cậu, cùng lắm là cha cậu."
Trần Lạc Du đem ô đặt ở trong góc đi đến tủ quần áo lấy quần áo thay, Chung Hàng tiếp tục đi theo anh: "Rốt cuộc là làm sao? Quần áo của cậu đâu? Tối hôm qua cậu làm cái gì?"
"Tôi đi tắm trước, lát nữa nói chuyện với cậu."
Trần Lạc Du đi vào phòng vệ sinh, tắm rửa hơn nửa giờ, không phải bởi vì anh bẩn, mà là bởi vì anh giặt tay áo phông cùng quần thể thao của Trần Phi Lân.
Chờ anh sấy khô tóc xong đi ra, Chung Hàng lập tức đẩy anh đến mép giường, ép anh giải thích tối hôm qua mình đã làm gì.
Giữa anh và Trần Phi Lân không có chuyện gì xảy ra nên anh không giấu giếm Chung Hàng.
Nghe nói rằng anh thực sự đã đến đồn cảnh sát để chờ đợi, thậm chí còn ngủ qua đêm với Trần Phi Lân trong một khách sạn nhỏ như vậy, Chung Hàng ngồi xuống bên cạnh anh: "Có phải não của cậu có vấn đề không? Hai người không thân thiết, cậu vội vàng giúp cậu ta như vậy là có âm mưu gì?"
Đương nhiên, âm mưu gì anh sẽ không nói, nhưng anh có thể dùng lý do khác để giải thích: "Cũng không phải không thân, lúc đó chúng ta cũng ở đó, không thể cứ mặc kệ như vậy."
"Cậu từ khi nào trở nên thích giúp đỡ người khác như vậy?"
Anh cũng không muốn nói nhiều nữa, liền nằm lên gối đầu giường, dùng chân sờ mông Chung Hàng: "Được rồi, đừng quấy rầy tôi ngủ, tiếp tục viết báo cáo của cậu đi."
"Không, " Chung Hàng nhịn xuống động tác muốn kéo chăn của anh: "Vậy Trần Phi Lân hiện tại thế nào? Bồi thường có xử lý xong không?"
Anh không biết Trần Phi Lân làm thế nào để thương lượng với ông chủ, kỳ thật, anh rất muốn nói chuyện này với Trần Phi Lân, cụ thể phải bồi thường bao nhiêu? Cậu nói ra, tôi có thể giúp cậu.
Nhưng sau khi bình tĩnh suy nghĩ lại, anh nhận ra rằng bây giờ không thích hợp để hỏi.
"Cậu ấy đã thương lượng với ông chủ của mình, làm việc không công cho đến khi bắt những kẻ gây rối."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!