Chương 24: Cậu có muốn tắm không?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: ji

[Cậu đã giúp tôi quá nhiều]

—–o0o—–

Đứng đối diện với cửa kính tròn lớn của khách sạn Venus, Trần Phi Lân ngăn Trần Lạc Du lại.

"Chúng ta đi khách sạn bên cạnh đi."

Trần Lạc Du nhìn theo phương hướng hắn chỉ, cách đó không xa lối vào một con hẻm có một cái hộp đèn đứng, trên đó viết hai chữ "Vienna Hotel".

Trần Lạc Du chưa bao giờ nghỉ ở nơi như vậy, anh muốn cho Trần Phi Lân biết không cần phải quá lo lắng về tiền, lời đến bên miệng liền dừng lại.

Trần Phi Lân lặng lẽ nhìn anh, phía sau là bầu trời yên tĩnh của thành phố.

Màn đêm vô tận, ánh đèn rực rỡ của khách sạn giống như hai mặt của một tấm gương, Trần Phi Lân đứng trong góc mà ánh sáng không chạm đến, giống như chỉ cần lùi lại một bước sẽ khiến hắn chìm vào bóng tối.

Ngón tay vừa động, Trần Lạc Du gật đầu, thực sự đi về phía con hẻm tối tăm đó.

Trần Phi Lân đi theo anh vào, mở lên rèm nhựa màu ố vàng, là một quầy tiếp tân màu nâu chiếm cứ khu vực nhỏ.

Khung cảnh ở đây cũ kỹ, ánh đèn mờ ảo, chiếc quạt trần chạy phát ra tiếng "cạch cạch", phía sau quầy có một người đàn ông trung niên đang ngủ gà ngủ gật.

Trần Phi Lân gõ gõ lên bàn.

Người đàn ông mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn thấy liền nói: "50 một đêm, anh muốn bao nhiêu phòng?"

Không ngờ giá cả lại rẻ như vậy, Trần Lạc Du còn chưa kịp nói gì, Trần Phi Lân đã nói: "Một phòng tiêu chuẩn."

Người đàn ông đưa tay về phía hai người, đồng thời lật xem sổ đăng ký trong tay: "Chứng minh thư."

Trần Phi Lân nhìn Trần Lạc Du: "Chứng minh thư của tôi ở trong túi, dùng thẻ của cậu để đăng ký đi."

Trần Lạc Du móc ví, đưa chứng minh thư ra, thấy người đàn ông viết lên sổ như quỷ vẽ bùa, sau đó liền trả lại cho anh, nói: "Tiền đặt cọc một trăm, tổng cộng một trăm năm mươi tệ."

Trần Lạc Du lấy ra hai tờ một trăm tệ đưa qua, người đàn ông tìm được tờ năm mươi, từ trong ngăn kéo lấy ra chìa khóa đưa cho anh: "Căn phòng cuối cùng ở lầu hai bên cạnh cầu thang, nước nóng chỉ đủ cho một người tắm, người còn lại muốn tắm phải chờ nửa giờ, trả phòng trước 12 giờ trưa."

Trần Lạc Du còn chưa kịp trả lời, người đàn ông đã bò lên bàn khịt mũi.

Trần Lạc Du ngơ ngác nhìn, nhưng Trần Phi Lân lại rất bình tĩnh, nói "Đi thôi" rồi vén rèm cửa lên đi ra ngoài.

Khách sạn này được tu sửa lại từ một tòa nhà ký túc xá của nhà máy, chỉ nhìn bề ngoài đã có cảm giác cũ kỹ. Họ bước lên cầu thang sắt bóng loáng, tầng hai chỉ có một ngọn đèn trên cao không đủ sáng để chiếu vào cửa mười mấy căn phòng, cả hành lang trở nên âm u và tối tăm.

Trần Phi Lân đi đến căn phòng cuối cùng, Trần Lạc Du đứng một lúc lâu mới đi theo. Nhìn thấy Trần Phi Lân dùng chìa khóa mở cửa, anh vừa vào phòng lập tức bịt mũi: "Đây là mùi gì?"

"Cống thoát nước có mùi hôi." Trần Phi Lân bình tĩnh giải thích, khóa cửa lại, hỏi anh ngủ giường nào?

Anh nhìn kỹ thấy hai chiếc giường khung sắt hẹp kê chính giữa căn phòng chưa đầy chục mét vuông, ngăn cách bởi một chiếc tủ gỗ. Những ô cửa sổ đóng kín được che bằng giấy cản ánh sáng rẻ tiền, một chiếc quạt điện đã sờn cũ hơn chiếc ở quầy lễ tân treo trên đầu, trần nhà lốm đốm nấm mốc.

Nhìn chằm chằm vào màu sắc xanh đen lốm đó, tâm trí của Trần Lạc Du như muốn chết máy. Anh lúng túng đứng đó, không biết nên nín thở hay nhắm mắt lại một lúc, cho đến khi Trần Phi Lân ở bên cạnh anh nhỏ giọng: "Xin lỗi, hoàn cảnh ở đây không tốt lắm, tạm chấp nhận một đêm thôi."

Anh quay đầu nhìn Trần Phi Lân, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông đó cúi đầu, xoa bụng dưới bên phải của mình. Nghĩ đến phản ứng vừa rồi của mình, anh có chút bực bội, lập tức nói: "Không có gì, khá tốt."

Anh kéo cánh tay Trần Phi Lân, để Trần Phi Lân ngồi xuống phía bên ngoài giường, xoay người đi mở ra tủ quần áo duy nhất: "Cậu có tắm không?"

Trần Phi Lân biết anh đang tìm gì, khi đối diện với tủ quần áo trống rỗng, hắn giải thích: "Ở đây sẽ không cung cấp đồ dùng như áo choàng tắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!