*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: ji
[Anh không muốn nghĩ đến em nữa!]
—–o0o—–
Hơi nóng khiến cổ của Trần Lạc Du có chút tê dại, anh lập tức nghiêng sang một bên, tức giận nói: "Có phải cậu uống nhiều quá không!"
Trước khi đến gặp anh, Chu Nham đã uống một vài ly với bạn bè của mình, vừa rồi uống cũng không có bao nhiêu. Nhưng nhìn thấy anh như vậy, Chu Nham kiềm chế một chút nói: "Sao cậu lại kích động như vậy, tôi chỉ nói đùa thôi."
Anh không thích kiểu đùa này, vì vậy đứng dậy nói: "Cậu tự chơi đi, tôi đi trước."
Chu Nham nắm lấy cổ tay anh, thấy anh muốn gạt ra liền giải thích: "Cậu ở đây đi, hôm nay xảy ra chút chuyện khiến tâm trạng tôi không tốt lắm, tôi sẽ không trêu cậu nữa."
Trần Lạc Du nhìn Chu Nham, vẻ mặt của cậu trầm xuống, sau khi nói xong liền buông tay, lại bắt đầu rót rượu.
Ngồi xuống bên cạnh cậu, Trần Lạc Du hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Tôi đi Thanh Hải chụp ảnh người nhà phát hiện, ba tôi lại gọi điện mắng mỏ." Chu Nham xoay tròn ly rượu rồi tự giễu, "Chết tiệt, chuyện thi Đồng Tế tôi còn nghe theo ông ấy sắp đặt, chỉ là một sở thích thôi mà ông ấy còn muốn nhúng tay vào".
Trần Lạc Du và Chu Nham là bạn cùng lớp thời trung học, ít nhiều cũng hiểu chuyện tro
ng nhà của nhau. Ông nội của Chu Nham là phó viện trưởng bệnh viện số 3. Cha mẹ đều làm trong phòng thí nghiệm, cả gia đình đều có chút dính dáng đến y học, dưới loại áp lực này, việc học y khoa là điều khó tránh khỏi.
Tuy nhiên, Chu Nham lại khác Trần Lạc Du, cậu không hứng thú lắm với ngành y, học vài năm mà thành tích cũng bình thường, đây cũng là lý do cậu bị hạn chế việc chơi nhiếp ảnh.
Chu Nham thường xuyên cùng cha cãi nhau, nhiều lần như vậy Trần Lạc Du cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể vỗ vai cậu, dùng ly rượu của mình chạm nhẹ: "Đừng buồn, cha cậu làm như vậy cũng vì tương lai của cậu mà cân nhắc, sợ đến lúc đó cậu không đủ điểm không thể tốt nghiệp. Nếu vậy, dù ông nội cậu có bản lĩnh cũng khó mà đưa cậu vào bệnh viện."
"Chuyện cậu nói tôi đều biết", Chu Nham uống cạn ly rượu của mình, chán nản dựa vào ghế sofa: "Nhưng cha tôi chưa bao giờ quan tâm đến những gì tôi muốn và thích, ông ấy không tôn trọng suy nghĩ của tôi, điều ông ấy muốn chỉ là sự phục tùng!"
Trần Lạc Du cười khổ: "Tôi cùng cha tôi cũng không ở cùng nhau, lời này của cậu tôi cũng không biết trả lời thế nào".
Anh vừa dứt lời, Chu Nham liền nhớ tới chuyện anh không có cha, khó chịu vì bản thân mình nhanh mồm nhanh miệng nói điều đáng lẽ không nên nói, vội vàng rót rượu cùng anh chạm ly: "Đừng nhắc tới chuyện này nữa, uống rượu đi, đêm nay không say không về. "
Trần Lạc Du cầm ly lên uống, tối nay anh vẫn luôn bị đả kích, thật sự cần giải quyết chuyện này, để ngày mai tỉnh dậy còn có sức để tỉnh táo.
Nghĩ vậy, anh dựa vào ghế sô pha, vừa nói chuyện với Chu Nham vừa uống rượu vừa xem những màn trình diễn mới lạ trên sân khấu. Sau mười giờ, quán bar ngày càng đông, có vài người lần lượt đến bàn của anh để tán gẫu.
Trần Lạc Du thích đàn ông, nhưng anh không thích bất kỳ ai đến bắt chuyện, vô thức anh sẽ luôn so sánh với Trần Phi Lân. Chu Nham so với anh còn thiếu kiên nhẫn hơn, đơn giản khoác tay lên vai anh, giả bộ như là một đôi, để cho anh không bị quấy rầy.
Lúc đó anh đã uống quá nhiều, cảm thấy điều này cũng hợp lý, dựa vào vai Chu Nham cười nói. Chu Nham cùng hắn đầu chạm trán kề, hơi thở dường như vô tình cố ý lướt qua khuôn mặt anh, bầu không khí thoải mái và màu xanh dịu nhẹ nơi đây khiến Trần Lạc Du cảm thấy cơ thể như không có xương, ngay cả khi chết vì say ở nơi này cũng không biết.
Sáng hôm sau, Trần Lạc Du bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại di động.
Khi tỉnh dậy, đầu óc có chút mơ màng hồ đồ, theo thói quen mò điện thoại dưới gối, nhưng lại chạm phải một cánh tay. Mở to mắt, anh giật mình trước cảnh tượng trước mặt.
Anh và Chu Nham đang nằm trên một chiếc giường đôi xa lạ, cánh tay của Chu Nham đặt trên người anh, trên người anh chỉ mặc áo phông và q**n l*t.
Vội vàng leo xuống giường, Trần Lạc Du cũng không thèm nghe điện thoại, cầm lấy quần jean của chính mình để trên sô pha mặc vào, vừa k** kh** q**n, người trên giường cũng tỉnh lại.
Chu Nham vẻ mặt say rượu, cậu nghiêng đầu nhìn Trần Lạc Du, hỏi: "Sao cậu vội vàng mặc quần như vậy?"
Trần Lạc Du trừng mắt nhìn cậu: "Sao lại thế này?"
Chu Nham vò đầu bứt tóc bước khỏi giường, ngáp dài đi về phía phòng tắm: "Tối hôm qua cậu uống rượu, còn phun hết cả lên người. Tôi chỉ có thể đưa cậu đến khách sạn bên cạnh ngủ một đêm."
"Vậy tại sao cậu lại c** q**n của tôi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!