Chương 21: Gay Bar

Edit: ji

[Có biết đàn ông với đàn ông làm như thế nào không?]

—–o0o—–

Lấy điện thoại dưới gối ra, Trần Lạc Du cầm đồng hồ báo thức lên kiểm tra.

Trước khi đi ngủ, rõ ràng anh đã hẹn lúc năm giờ rời giường, nhưng đồng hồ báo thức không! có! kêu!

Anh mở tin nhắn ra xem lần nữa, sau đó bất đắc dĩ mà lau mặt.

Trần Phi Lân thực sự không gửi cho anh một tin nhắn nào.

Buổi tối hôm trước hẹn thời gian, có phải Trần Phi Lân bán tín bán nghi với khả năng thức dậy của anh hay không. Thật tốt, anh dùng sức tát vào mặt mình.

Anh ném điện thoại xuống giường, chiếc iPhone 6 màu trắng lật bật rồi rơi xuống đất. Chung Hàng giúp anh nhặt lên, hỏi: "Sao mới sáng sớm đã tức giận như vậy, ai chọc cậu thế?"

Anh có nỗi khổ không nói nên lời, đành phải nằm trở lại, nhắm mắt tự mình hờn dỗi.

Buổi sáng, anh ở trong thư viện, vẫn luôn lơ đễnh, thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại, nghĩ xem nên giải thích với Trần Phi Lân như thế nào. Mặc dù cảm thấy nên nói ra sự thật nhưng anh lại bực bội khi nghĩ đến việc Trần Phi Lân không thấy mình cũng không nhắn tin qua hỏi thăm, cảm thấy thật thất bại.

Có lẽ trong mắt Trần Phi Lân, lời đề nghị của anh cũng chỉ là thuận miệng mà nói, không cần thực hiện một cách nghiêm túc.

Anh nằm xuống bàn, giáo sư đang say sưa giảng lý thuyết trên máy chiếu như đang hát ru khiến anh càng lúc càng buồn ngủ. Thật vất vả cũng đến buổi trưa, anh và Chung Hàng đến nhà ăn của trường ăn cơm, vừa cầm lấy cái khay sắt thì điện thoại trong túi quần rung lên, anh lấy ra liếc mắt một cái rồi dừng lại.

Trên màn hình hiện lên tin nhắn của Trần Phi Lân: [Sao sáng nay cậu không qua, cậu ngủ quên à? ]

Chung Hàng ở phía sau, thấy anh không nhúc nhích liền nhắc nhở tiến lên. Vừa dứt lời đã thấy anh quay lại, cất đĩa đi với vẻ mặt hớn hở nói: "Thôi không ăn ở căng tin, đi ăn Pizza Hut."

Ngồi xuống nhà hàng Pizza Hut gần trường, Trần Lạc Du gọi một suất lớn gồm pizza phô mai nhiều thịt bò, thịt bê hầm kiểu Ý, cá hồi Lasagna, gọi thêm một ít đồ ăn nhẹ và bánh ngọt, phần còn lại giao cho Chung Hàng.

Nhìn thấy anh lấy nhiều như vậy, Chung Hàng hỏi anh có thể ăn hết hay không? Anh nói sáng nay chưa ăn sáng nên rất đói.

Sau khi đợi người phục vụ đi khỏi, Chung Hàng hỏi anh tại sao lại vui vẻ như vậy, anh cười không nói, cúi đầu nhìn điện thoại.

Buổi chiều, hai người tiếp tục đến thư viện, bốn giờ, Trần Lạc Du một mình trở về ký túc xá tắm rửa thay quần áo, sau đó đi đến cửa Đông bắt taxi. Hơn mười phút sau, anh nhìn thấy Trần Phi Lân ở cổng phía Nam của đại học Công an.

Người đàn ông đeo một chiếc túi thể thao trước ngực, mặc một chiếc áo phông đen cổ tròn và quần jean rất đơn giản, chiều cao 1,83 mét cùng với ngoại hình vượt trội khiến hắn vô cùng nổi bật trong đám đông. Hắn đứng trước bảng hiệu bằng đá gửi tin nhắn, ánh hoàng hôn mạ vàng chiếu vào người, ánh sáng tản mạn mang đến chút cảm giác mơ hồ. Trần Lạc Du không nhìn rõ đôi mắt, nhưng có thể thấy khóe miệng hắn cong lên, tựa hồ đang cười.

Sờ sờ điện thoại vẫn luôn không có động tĩnh, Trần Lạc Du cầm tiền lẻ tài xế đưa bước xuống xe, vừa đóng cửa liền phát hiện hắn đặt điện thoại bên tai, giống như đang nghe điện thoại. Chưa nói được hai câu lại cười, đôi lông mày cong lên, trông rất hạnh phúc.

Trần Lạc Du không quấy rầy hắn, nhưng trong lúc chờ hắn nói chuyện điện thoại, tâm tình thoải mái kéo dài cả buổi chiều cũng dần dần bốc hơi.

Từ sau buổi tối ở quán bar, hai người đã trở nên quen thuộc với nhau, anh thấy Trần Phi Lân không khó gần như anh nghĩ, nhưng bây giờ nhìn thấy nụ cười sống động hiếm có trên khuôn mặt Trần Phi Lân, anh tự nhắc nhở mình phải tỉnh táo.

Trên đời này làm sao có nhiều gay như vậy, mình thích họ tình cờ họ cũng thích mình, xác suất cùng ở trong một vòng của bọn họ là cực kỳ thấp.

Làm sao anh có thể may mắn như vậy?

Đá những viên sỏi dưới chân mình, Trần Lạc Du đợi vài phút mới ngẩng đầu lên. Trần Phi Lân đã nói chuyện điện thoại xong, nhưng hắn không phát hiện ra anh, vẫn chăm chú nhìn điện thoại.

Anh đột nhiên không muốn đến đó, cảm thấy thật sự nhàm chán. Lúc này điện thoại rung lên, là tin nhắn của Trần Phi Lân, hỏi anh đang ở đâu?

Anh nhìn chằm chằm vào dòng chữ trong giây lát, cuối cùng bước lên phía trước và đi về phía Trần Phi Lân.

Sau khi đến trước mặt hắn, anh điều chỉnh lại cảm xúc, thản nhiên hỏi: "Ăn cơm chưa?"

Chiều nay Trần Phi Lân không sắp xếp đi làm thêm, liền ở trong ký túc xá ngủ bù, ngủ đủ giấc liền tỉnh dậy, hắn nói: "Chưa, cậu thì sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!