Chương 20: Bắt taxi đến chạy bộ.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: ji

[Nhưng cuộc hẹn đầu tiên vào buổi sáng anh đã đến muộn…]

—–o0o—–

Trần Phi Lân cười với Nam Nam, sau đó hỏi Trần Lạc Du: "Vết thương ở chân cậu đã lành chưa?"

Sờ sờ mũi, Trần Lạc Du mất tự nhiên nhìn xuống bàn: "Tốt hơn nhiều rồi."

"Cậu thường uống gì?"

Anh không thường xuyên uống rượu, đôi khi ăn thịt nướng sẽ gọi bia, vì vậy anh nói: "Bia".

Trần Phi Lân nói với anh đợi một lát, cảm thấy người đàn ông này lại bận rộn, Trần Lạc Du mới đưa mắt lên và thấy cách quầy rượu, người đàn ông đang cúi đầu pha chế.

Sau khi quan sát một lúc, anh phát hiện ra một điều.

Mỗi lần nhìn thấy Trần Phi Lân, người này ăn mặc luôn khác với lần trước, từ quần bơi đến đồng phục của quán trà sữa, từ áo phông, quần jean đến đồng phục nhân viên pha chế hôm nay.

Chiếc áo vest đen mỏng manh có thể mơ hồ nhìn thấy đường cong ở phần eo, chiếc nơ đen tạo nên một hương vị khác cho chiếc sơ mi trắng, phần tóc mái được chăm chút hết sức tỉ mỉ.

Chăm chú nhìn vào đôi mắt kia, anh nhớ mình đã nhìn thấy lông mi của người đàn ông từ một góc độ khác khi anh được Trần Phi Lân ôm ngày hôm đó.

Rất dày, rất dài, chỉ với một cái chớp mắt, dường như có thể cào nát trái tim anh.

Chung Hàng ngồi bên cạnh Nam Nam, hai người trò chuyện rất vui vẻ. Đường Hâm liếc nhìn bọn họ, xoay người đụng đụng tay Trần Lạc Du, hỏi: "Anh ngẩn người nghĩ gì vậy?".

Anh thu hồi tầm mắt, lấy điếu thuốc từ trong túi ra: "Không có gì đâu."

"Lúc ngã sao không nói cho em biết?" Đường Hâm mím môi nói: "Nói là bạn bè, nhưng anh cũng quá khách sáo".

Anh châm thuốc hút một hơi rồi mới giải thích: "Cũng chẳng phải chuyện gì hay, hơn nữa cũng chỉ trầy da, em muốn tôi nói cái gì?"

Đường Hâm khuấy đá viên trong ly trước mặt rồi nói nhỏ: "Nói gì thì nói."

Trần Lạc Du hiểu được suy nghĩ của Đường Hâm, nhưng thật ra lúc này anh cũng có tâm trạng giống Đường Hâm. Tuy nhiên, anh xui xẻo hơn Đường Hâm, nói gì cũng không được.

Gẩy tàn thuốc vào trong gạt tàn pha lê, khi sắp hút xong, cuối cùng Trần Phi Lân cũng ngẩng đầu lên, đưa một ly cocktail đậm đà đến trước mặt anh, nói: "Uống thử xem."

Anh nhìn ly cocktail này. Có bốn tầng từ màu cam nhạt đến màu đỏ cam, sự chuyển đổi màu sắc giữa mỗi tầng rất tự nhiên và đầy đủ, thực sự khiến người ta liên tưởng đến những đám mây trên bầu trời lúc hoàng hôn.

Không có gì ngạc nhiên khi nó được gọi là "Ánh hoàng hôn".

Anh nhấp một ngụm, hương trái cây thơm phức che đi vị cay nồng của rượu, vị giác bị hương vị ngọt ngào mềm mại đánh thức, anh không nhịn được nhấp thêm hai ngụm, thành thật nói: "Thật ngon."

"Đúng vậy." Nam Nam cũng khen nói: "Em trước đây cũng không phát hiện đàn anh có thể pha đồ ​​uống, đàn anh, anh quả là thâm tàng bất lộ".

Trần Phi Lân cười và giải thích: "Tôi chỉ ở đây để hỗ trợ bạn bè trong vài ngày, cũng không chuyên nghiệp."

"Đã rất ngon rồi." Nam Nam uống cạn rượu trong ly, nói với hắn: "Anh còn pha chế được cái gì? Cho chúng em thử xem".

Chung Hàng ở bên cạnh thuyết phục Nam Nam uống ít một chút, Nam Nam cảm  thấy hứng thú, càng muốn uống. Trần Phi Lân đã điều chỉnh hai màu sắc và mùi vị khác nhau, khi đưa cho cô, hắn cũng đưa cho Trần Phi Lân một ly.

Trần Phi Lân vốn tưởng rằng Trần Lạc Du uống được bia thì tửu lượng cũng tốt, không ngờ sau ba ly cocktail, khuôn mặt Trần Phi Lân đã đỏ bừng dưới ánh đèn quầy bar.

Đường Hâm nhận được một cuộc gọi vội vàng rời đi. Chung Hàng đi cùng Nam Nam vào nhà vệ sinh, hơn mười phút vẫn chưa quay lại. Trần Lạc Du một mình dựa vào quầy bar, nghe nhạc điện tử nhưng không cảm thấy nhàm chán, chỉ là lấy bật lửa đặt ở đầu ngón tay chuyển động, thỉnh thoảng lại liếc nhìn người đang bận rộn trong quầy bar.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!