Chương 2: Bạn gái?

Edit: ji

[Nhưng đến hôm nay, đến khi nhìn thấy người trước mặt này, ký ức đã mất giống như cánh cửa đóng chặt cũng hé ra một góc]

Sau khi y tá ra ngoài, Trần Phi Lân nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi mình bất tỉnh.

Động tĩnh lớn như vậy, hắn lo lắng không biết cảnh sát giao thông có điều tra ra được điều gì không, hắn muốn gọi điện thoại trước, còn chưa chạm được vào điện thoại đã nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp đến gần.

Đầu hắn còn hơi choáng váng nên chỉ liếc mắt, một cảnh sát giao thông mặc đồng phục sải bước đi về phía hắn, phía sau có người đi theo.

Người đàn ông mặc áo blouse trắng, tôn lên dáng người cao lớn mảnh mai. Nhưng cổ áo sơ mi trắng loang lổ vết máu, môi tái nhợt, lo lắng nhìn hắn.

Cảnh sát giao thông bước đến bên giường hỏi: "Anh tên Lâm Siêu?"

Tránh đi ánh mắt kinh ngạc của Trần Lạc Du, Trần Phi Lân nói: "Phải."

"Anh gây ra tai nạn giao thông. Có ba người bị thương trong đó có anh, hai chiếc xe cùng đường xá bị hư hỏng. Bây giờ tôi cần phải lập biên bản với anh, không vấn đề gì chứ?"

"Không vấn đề gì."

"Chứng minh thư của anh đâu?"

"Tôi không mang theo."

"Vậy anh có người thân nào có thể liên lạc và gửi qua đây không?"

"Có, để tôi gọi điện."

Cảnh sát giao thông gật đầu đồng ý, Trần Phi Lân bình tĩnh nói: "Nhưng tôi không biết mình làm mất điện thoại di động ở đâu."

"Anh có thể dùng cái này để…"

"Dùng của tôi đi." Trần Lạc Du người vẫn luôn không mở miệng đưa điện thoại ra, cho dù anh đang kiềm chế cảm xúc, giọng nói nghe vẫn có vẻ không đúng lắm.

Trần Phi Lân và anh cùng nhìn nhau.

Điện thoại di động anh đưa ra rõ ràng là của hắn, mặc dù hắn không biết vì sao lại lấy đi điện thoại của mình, nhưng vẫn tốt hơn là dùng điện thoại của văn phòng cảnh sát giao thông, vì vậy hắn bấm số rồi đi ra ngoài.

Sau khi nói nhỏ vài câu với đầu dây bên kia, Trần Phi Lân đưa điện thoại cho cảnh sát giao thông. Sau khi nghe xong cảnh sát giao thông cau mày, nhìn chằm chằm Trần Phi Lân, như muốn đánh giá hắn. Sau đó người cảnh sát đưa lại điện thoại cho hắn, nói với Trần Lạc Du y tạm thời có việc, sẽ quay lại sau để ghi biên bản.

Sau khi cảnh sát giao thông rời đi, Trần Lạc Du chờ y tá ra ngoài, kéo rèm hai bên lên, sau đó mới nhìn vào mặt Trần Phi Lân.

"Tại sao nói dối?"

Trần Phi Lân nhắm mắt lại, dáng vẻ như không muốn trả lời Trần Lạc Du.

Trần Lạc Du cũng không vội vàng muốn biết mọi chuyện, dù sao trong đầu anh cũng đang rất loạn.

Trước đây anh đã uống thuốc và điều trị bằng liệu pháp ECT (*), và mất đi một phần trí nhớ. Nhưng mẹ anh nói những kí ức đó đều không quan trọng, không ảnh hưởng đến việc học tập hay sinh hoạt của anh.

(*) Phương pháp chữa trầm cảm bằng sốc điện (Electroconvulsive Therapy – ECT) là thủ thuật truyền dòng điện cường độ nhỏ đã được kiểm soát chặt chẽ qua não bộ nhằm tạo nên một cơn co giật ngắn trong khi gây mê toàn thân bệnh nhân. Thủ thuật này không gây đau đớn, có thể chữa được bệnh trầm cảm nặng một cách hiệu quả.

Khi đó, anh đang học Đại học Y khoa Đồng Tế năm thứ 6. Về lý do điều trị bệnh, mẹ anh nói rằng do áp lực quá lớn từ việc học y, hơn nữa thời gian đó bà ngoại anh mất, khiến anh quá sock, dẫn đến trầm cảm nặng, luôn phải có người giám sát 24/24 giờ.

Anh không hiểu cách lý giải của mẹ mình, vì anh hoàn toàn không nhớ rõ mình từng có hành vi bất thường nào. Nhưng trong thời gian đó, anh đã sụt cân không rõ lý do, và bà của anh cũng thực sự qua đời, vì vậy anh đã chấp nhận lời giải thích này.

Nhưng đến hôm nay, nhìn thấy người trước mặt này, ký ức đã mất giống như cánh cửa đóng chặt cũng hé ra một góc.

Anh nhớ rằng người đàn ông trước mặt anh là Trần Phi Lân, họ đã hẹn hò với nhau được một thời gian. Sau đó, Trần Phi Lân bị bắt giam, anh đi cùng mẹ ra nước ngoài để tiếp tục học y.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!