Chương 19: Chúng ta có cùng họ

Edit: ji

[Người đẹp đến cái tên cũng đẹp]

—–o0o—–

Sau khi đỗ xe, Trần Phi Lân khoác tay Trần Lạc Du lên vai, đỡ anh vào phòng khám.

Chân trái và đầu gối của Trần Lạc Du bị bầm tím, lòng bàn tay chống xuống mặt đất cũng bị trầy da. Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói cũng không có vấn đề gì lớn, dùng oxy già để sát khuẩn cho anh.

Trần Lạc Du cơ địa tương đối mẫn cảm với đau đớn, khi dung dịch oxy già vừa mới tiếp xúc với vết thương, liền đau đến nhăn mặt lại, anh dùng tay phải giữ chặt lấy góc bàn. Thấy anh cắn răng chịu đựng, Trần Phi Lân nói: "Nếu đau, hãy bóp tay của tôi."

Nhìn bàn tay duỗi ra trước mặt, Trần Lạc Du nói: "Không, không sao."

Bác sĩ đang sát khuẩn, nghe vậy liền nói: "Sẽ nhanh thôi, kiên nhẫn một chút."

Trần Lạc Du không nói lời nào, nhìn vết đỏ trên đầu gối, không biết mình là xui xẻo hay may mắn. Sau khi băng bó xong bác sĩ dặn dò anh không được chạm vào vết thương, tránh ăn cay trong vòng một tuần, thay băng mỗi ngày, sau đó hỏi tên và tuổi của anh.

"Trần Lạc Du, 22 tuổi."

"Viết thế nào?"

"Trần trong nhĩ đông, Lạc trong thủy, Du trong vui vẻ."

Trần Lạc Du giải thích, vừa dứt lời liền nghe thấy người bên cạnh nói: "Thật là trùng hợp, hóa ra chúng ta cùng họ, cùng tuổi."

Hắn cho rằng là sự trùng hợp, nhưng anh biết điều đó sớm hơn Trần Phi Lân. Bác sĩ viết chữ rồng bay phượng múa trên đơn thuốc như vẽ bùa Địa Quỷ, nhanh chóng đưa đơn cho anh đi lấy thuốc.

Trần Phi Lân đưa tay ra nhận lấy, cảm ơn bác sĩ sau đó nâng anh dậy. Y tá ở quầy bấm máy tính nói: "Bao gồm phí đăng ký và phí khám bệnh, tổng cộng là chín mươi tệ".

Trần Phi Lân lấy trong cặp ra một chiếc ví, Trần Lạc Du liếc nhìn, chiếc ví màu đen và trông rất cũ. Trần Phi Lân lấy ra một tờ năm mươi và bốn tờ mười tệ, dường như bên trong không còn tờ nào.

Anh nhìn vào mặt Trần Phi Lân, vẻ mặt của người đàn ông không có gì khác biệt, nhưng hắn cúi đầu nhìn đồng hồ khi cất ví tiền vào.

Anh nhớ ra Trần Phi Lân nói mình đang vội, hỏi: "Vừa rồi cậu đi đâu mà vội vàng như vậy?"

"Đi làm. Lúc đi ra cửa có hơi muộn. Tôi muốn đi đường tắt, nhưng không ngờ lại đụng phải cậu." Trần Phi Lân áy náy nói.

Trần Lạc Du gật đầu, lại cảm thấy không đúng, khoảng cách giữa đường Thắng Lợi và trường đại học cách khá xa. Trần Phi Lân sống trong ký túc xá của trường, hắn sao lại đi vòng qua đây để đi đường tắt? Vì vậy, anh hỏi lại: "Là Đơn Mỹ?"

"Đơn Mỹ" là chuỗi cửa hàng bán trà sữa đậu đỏ, Trần Phi Lân nói: "Hôm nay không phải, vào viện dưỡng lão."

"Viện dưỡng lão?" Trần Lạc Du kinh ngạc: "Đến nơi đó làm gì?".

"Chỉ là chăm sóc người già đi lại không tiện, chủ yếu giúp cơ thể của họ sạch sẽ" Trần Phi Lân khoác ba lô lên, cười cười: "Nói ngắn gọn là tắm rửa".

Nụ cười của hắn có chút ranh mãnh, biểu cảm của hắn rất tự nhiên, như thể không cảm thấy công việc này cần phải né tránh.

Trần Lạc Du ngơ ngác nhìn hắn, dừng lại một chút rồi nói: "Rất thú vị."

"Cũng ổn, chỉ là công việc thôi." Trần Phi Lân cầm túi ni lông từ tay y tá, lấy ra đơn thuốc kiểm tra lại thuốc, sau đó đưa cho Trần Lạc Du: "Mà cậu muốn đi đâu vậy? Để tôi đưa cậu đến đó".

Trần Lạc Du nói: "Không cần, cậu nếu vội thì đi trước đi. Đi làm muộn sẽ bị trừ tiền."

Trần Phi Lân nhìn xuống chân của anh: "Nhưng cậu đi lại không tiện".

"Không còn đau nữa, hơn nữa người tôi cũng không phải làm từ đậu phụ, nên thương tích một chút cũng không vấn đề gì."

Để chứng minh rằng mình không sao, Trần Lạc Du bước đến trước mặt Trần Phi Lân hai bước. Trần Phi Lân tin, lấy điện thoại di động ra và nói: "Cậu cho tôi số, mấy ngày này nếu không có phương tiện đi lại, cậu gọi điện cho tôi".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!