Chương 18: Anh mẹ nó…

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: ji

[Có lẽ vì hồi hộp nên cơ thể anh càng cúi hơn trước…]

—–o0o—–

Sau khi bước vào tháng 8, một nửa kỳ nghỉ hè đã trôi qua.

Không cần mỗi ngày đến sân thể dục huấn luyện, Trần Lạc Du cảm thấy có nhiều thời gian hơn. Tuy nhiên, thời tiết quá nóng khiến anh không có hứng thú ra ngoài, cơ bản chỉ ở trong ký túc xá để học, thỉnh thoảng về nhà bà ngoại ăn cơm.

Mẹ anh, Lưu Lệ Á, làm việc ở Bắc Kinh quanh năm, anh được bà ngoại nuôi dưỡng, tình cảm với bà ngoại vô cùng tốt. Chung Hàng cũng hay đi theo anh, tên này miệng rất ngọt nên người lớn ai cũng thích, bởi vì y nhà ở tỉnh khác nên bà ngoại thường kêu anh đưa Chung Hàng về nhà cùng ăn cơm.

Buổi tối, hai người ra khỏi cổng phía đông của trường học, lên taxi, Trần Lạc Du nói với tài xế, "Hoa viên Đình Hồ, phố Thắng Lợi."

Sau khi xe lái đi, Trần Lạc Du dựa vào lưng ghế nhìn điện thoại di động, Chung Hàng bên cạnh tiếp tục nấu cháo điện thoại.

Nghe những lời buồn nôn không coi ai ra gì của y, Trần Lạc Du nhẫn nhịn chịu đựng, cuối cùng thật sự không thể chịu được cái nhìn của tài xế từ gương chiếu hậu liên tục quét tầm mắt, nên đã đá vào người Chung Hàng, nhắc nhở y phải kiềm chế bản thân.

Chung Hàng nói cái gì bảo bối với đầu dây bên kia, sau khi cúp máy, vẻ mặt như muốn thiếu đánh nhăn nhở: "Tên khốn này, ghen ghét với anh trai cứ việc nói thẳng".

Trần Lạc Du thực sự không ghen tị với y, chỉ không ngờ rằng trong vòng nửa tháng, y có thể cùng với Nam Nam cuồng nhiệt nóng bỏng, anh chưa từng thấy y mê muội cô gái nào như vậy.

"Vậy cậu không hiểu rồi." Chung Hàng nhướng mày: "Đó gọi là nhất kiến chung tình. Chờ một ngày cậu gặp được sẽ biết. Có lẽ còn buồn nôn hơn tôi."

"Cậu còn biết mình buồn nôn."

Trần Lạc Du phàn nàn rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy bảng hiệu của quán trà sữa quen thuộc trước mặt. Anh nhìn chằm chằm vào người con trai cao lớn đang đứng trước quầy, đến tận khi xe vụt qua mới thu hồi tầm mắt.

"Nhìn cái gì vậy?" Chung Hàng cũng nhìn theo.

"Không có gì đâu." Anh vẻ mặt lãnh đạm, lại nhìn xuống màn hình điện thoại.

Vừa rồi trong nháy mắt, anh coi người nhân viên bán hàng đang xếp đơn là Trần Phi Lân, vì lần trước Trần Phi Lân đã mặc bộ đồng phục của tiệm trà sữa này trên sân thể dục.

Sau đó, anh hỏi Đường Hâm là đặt hàng ở chi nhánh nào, Đường Hâm cho địa chỉ, đó là cửa hàng anh chưa từng đến.

Sau đó, anh suy nghĩ xem có nên gọi giao hàng trà sữa nhiều lần hay không. Thương hiệu trà sữa này năm cốc là sẽ ship hàng, nhưng anh không thể mua nhiều như vậy để uống cùng một lúc. Điều quan trọng nhất là anh không chắc chắn người giao trà sữa sẽ là Trần Phi Lân, như vậy cũng chẳng giải quyết được gì.

Anh lướt qua tin tức trên diễn đàn trong trường học nhanh như một cơn gió. Chung Hàng cúi đầu nói chuyện phiếm với Nam Nam trên QQ (*), rất nhanh liền nhập tâm mà quên mất anh, đến khi anh lại đá y: "Tắt âm bàn phím đi."

(*) QQ: là một dịch vụ phần mềm nhắn tin tức thời và cổng thông tin web được phát triển bởi công ty công nghệ Trung Quốc Tencent. QQ cung cấp các dịch vụ cung cấp các trò chơi xã hội trực tuyến, âm nhạc, mua sắm,  blog nhỏ, phim ảnh và phần mềm trò chuyện nhóm và giọng nói. – theo wikimediaChung Hàng đã quen với việc để âm bàn phím khi nhắn tin, cũng chưa từng thấy Trần Lạc Du có ý kiến gì trước đây, nên không khỏi than thở: "Cậu hôm nay làm sao vậy?

Cái gì cũng không vừa mắt."

"Cậu quá ồn ào. Còn để cái tiếng bong bóng, nghe nhiều rất phiền."

"Phiền chỗ nào?" Chung Hàng không nhận ra tâm tình Trần Lạc Du không tốt, tiếp tục k*ch th*ch anh: "Nam Nam của tôi thích nghe âm thanh này, tôi thấy rất hay."

Trần Lạc Du không muốn nói thêm gì nữa, anh dứt khoát nhắm mắt lại ngủ. Khi đến cổng hoa viên Đình Hồ, Chung Hàng yêu cầu anh đợi, đến cửa hàng thịt quay kiểu Quảng Đông bên cạnh để mua một con ngỗng quay và ba con chim bồ câu mang theo.

Trần Lạc Du cầm chìa khóa mở cửa, vào nhà gọi bà ngoại, vừa cúi đầu thay giày, liền nghe thấy tiếng bước chân từ trong phòng đi ra, tiếp theo là một trận cười sảng khoái: "Tới rồi à? Hôm nay đến sớm."

Bà của Trần Lạc Du, Tôn Hồng, là giáo viên vật lý tại Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc trước khi nghỉ hưu. Bà có sức khỏe tốt và đầu óc linh hoạt, năm đó Trần Lạc Du nộp đơn theo học ngành y cũng bởi ảnh hưởng từ bà.

"Bà ngoại." Chung Hàng thân mật gọi một tiếng, bước tới lắc lắc túi trước mặt Tôn Hồng: "Con mua ở dưới lầu, bà chủ quán nói là vừa mới nướng xong, con ngửi thấy rất thơm".

Tôn Hồng cười rồi nhận lấy, nói sao lần nào y cũng tiêu tiền vào những thứ này. Chung Hàng nói đây không phải là lãng phí tiền bạc, cùng nhau ăn cơm vui vẻ mới là quan trọng nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!