Chương 17: Có đắt không?

Edit: ji

[Mười lăm đồng một cốc sữa đậu đỏ có đắt không?]

—–o0o—–

Tiếng hét của Trần Lạc Du thu hút sự chú ý của những người gần đó, người đầu tiên bơi qua là một thanh niên vạm vỡ. Cậu ta leo lên, giúp sức cùng kéo lên, đồng thời kéo cả Trần Lạc Du lên.

Sau khi lên bờ, Trần Lạc Du ngay lập tức nâng cằm của người đàn ông để giữ cho đường thở của hắn thông thuận, sau đó kiểm tra mạch của hắn. Nhận thấy nhịp tim và hô hấp của đối phương đều không có, anh lập tức đan các ngón tay vào nhau, ấn lòng bàn tay vào lồng ngực để thực hiện ép tim ngoài lồng ngực, sau đó tiến hành hô hấp nhân tạo.

Vừa làm, anh vừa quan sát tình hình của đối phương. Khi anh sơ cứu, những người ở xa hơn cũng phát hiện, nhân viên cứu hộ duy nhất trên sân chạy như điên đến, quỳ xuống đối diện anh để giúp đỡ.

Nhân viên cứu hộ cũng biết cách ép tim, Trần Lạc Du ấn một phút sau lại đổi thành y, anh tiếp tục hô hấp nhân tạo theo tần suất ép. Cũng may được cứu chữa kịp thời, sau khoảng một phút rưỡi, người đàn ông cuối cùng đã phản ứng, liên tục phun ra bọt nước.

Trần Lạc Du thở phào nhẹ nhõm, eo nới lỏng liền quỳ xuống mặt đất, nhân viên cứu hộ đỡ người lên hỏi hắn tên gì, có cảm  thấy khó chịu hay không?

Người đàn ông vẫn còn chuếnh choáng, thì lúc này bỗng có tiếng kêu hoảng hốt từ trong đám đông vang lên: "Phi Lân?! Cậu có sao không!"

Trần Lạc Du nhìn theo giọng nói thì thấy chính là cô gái xinh đẹp vừa rồi. Cô ấy quỳ xuống bên cạnh Trần Phi Lân, giọng nói vô cùng lo lắng: "Tôi đã bảo cậu đừng tập luyện gắng sức như vậy, nếu xảy ra chuyện thì phải làm sao chứ?"

Trần Phi Lân đã có thể tự mình ngồi dậy, khàn giọng nói rằng không sao, còn muốn cảm ơn nhân viên cứu hộ, nhân viên cứu hộ chỉ về phía đối diện: "Nếu cậu muốn cảm ơn, hãy cảm ơn cậu ấy, chính cậu ấy đã sơ cứu trước cho cậu".

Trần Phi Lân quay đầu lại, ánh mắt rơi xuống mặt Trần Lạc Du.

Thanh niên đến hỗ trợ ngay từ đầu cũng nói: "Đúng vậy, rất may là anh ấy phát hiện anh bị đuối nước, nếu không còn chưa khai trương đã có một mạng người".

Lúc này, hầu hết mọi người trong bể bơi đều vây quanh, hàng chục con mắt đổ dồn vào mặt Trần Lạc Du, một vài ánh mắt lại đặt trên người Trần Phi Lân.

Trần Phi Lân còn chưa kịp phản ứng, Trần Lạc Du đã nhắc nhở: "Cậu nên gọi đến 120. Sau khi bị đuối nước, rất dễ xảy ra phù phổi và phù não. Vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra một chút".

Anh nói xong muốn đứng dậy, nhưng cảm thấy trên vai có một sức nặng đè lên, chính là Chung Hàng và Chu Nham mỗi người đè một bên vai, cả hai người đều lo lắng hỏi anh có sao không.

Anh là người cứu, còn được học qua cách sơ cứu thì có chuyện gì xảy ra được? Nhưng anh còn chưa trả lời, đã nghe thấy Trần Phi Lân nói: "Bạn học, cảm ơn."

Giọng điệu lời cảm ơn này rất chân thành, Trần Lạc Du không biết phải làm sao, anh không dám nhìn mặt Trần Phi Lân, lắc đầu nói không có gì rồi đứng dậy.

Anh muốn thoát khỏi đám đông, nhưng do bơi lội vận động mạnh, đồng thời sơ cứu quá khẩn trương, chân tay không kịp phối hợp nên loạng choạng ngã về phía sau.

Chu Nham đứng ở phía sau anh, vội vàng vươn tay ôm lấy, chờ anh đứng vững vàng mới buông ra.

"Cậu không sao chứ?" Chu Nham lo lắng hỏi.

Vẻ mặt anh càng thêm xấu hổ, anh nói anh ổn và tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi đi đến phòng nghỉ mới dừng lại và dựa vào tường th* d*c.

Chung Hàng và Chu Nham cũng đi theo, nhìn thấy sắc mặt của anh, Chung Hàng sờ sờ trán: "Cậu thật sự không sao chứ? Sao mặt cậu lại đỏ như vậy?"

Trần Lạc Du tránh né tránh Chung Hàng đụng vào, nói: "Không có chuyện gì, vừa rồi tôi quá mệt, tôi đi tắm trước".

Anh đi về phía phòng tắm, Chung Hàng lẩm bẩm vài câu sau lưng anh rồi đi theo. Mà Chu Nham đứng ở nơi đó không nhúc nhích, tầm mắt trở nên có chút phức tạp.

Sau lần bơi đó, Trần Lạc Du không nghĩ đến Trần Phi Lân nữa.

Mặc dù anh đã trao nụ hôn đầu tiên khi hô hấp nhân tạo cho đối phương, nhưng trong tình huống đó, nụ hôn này cũng không thể coi là một nụ hôn.

Hơn nữa, người đó đã có bạn gái nên việc anh để ý đến chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Anh không phải là người thích so đo được mất, quá trình huấn luyện căng thẳng hơn sau đó cũng khiến anh cạn kiệt năng lượng, buổi tối ngã xuống giường liền ngủ. Cuối tháng 7, trận giao hữu bóng chuyền được nhiều người mong đợi cuối cùng cũng đã diễn ra.

Đúng như dự đoán, anh ngồi ở ghế dự bị cả trận, nhưng chuyện này cũng không vấn đề gì, trình độ đánh bóng chuyền của anh chỉ ở mức trung bình, nhưng Chung Hàng đã thể hiện tốt. Vốn Chung Hàng là người trong đội bóng chuyền, Trần Lạc Du chỉ cùng y luyện tập, sau khi y thi đấu anh liền biến thành cổ động viên cổ vũ reo hò.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!