*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ji
[Hy vọng tình cảm của họ có thể mãi không thay đổi, hai người cùng nhau chậm rãi già đi.]
—–oOo—–
Một tháng sau, vụ án được tuyên án.
Triệu Uẩn Nho bị kết án hai năm tù giam, Tào Tư thì chung thân, tước quyền chính trị suốt đời. Những người khác như Đại Liễu cũng lần lượt nhận án tù thích đáng.
Tối hôm kết quả được công bố, hai người sau tấm rèm cửa sổ trên giường mồ hôi nhễ nhại. Gần đến cao trào, một cuộc điện thoại gọi đến di động của Trần Lạc Du.
Lúc đó Trần Lạc Du gần như đã l*n đ*nh, hoàn toàn không để ý đến điện thoại đặt trên tủ đầu giường đang rung lên trong im lặng. Sau khi xuống giường chuẩn bị đi tắm, anh mới phát hiện là Lưu Lệ Á gọi.
Nửa năm nay Lưu Lệ Á chỉ gọi cho anh vài lần. Mâu thuẫn giữa hai mẹ con tuy có Đặng Cung làm người hòa giải, không còn căng thẳng như ban đầu, nhưng cũng chẳng khá hơn là bao. Lần này cũng vậy, anh ở Hàng Châu hơn hai tháng, Lưu Lệ Á mới gọi điện hỏi anh sống thế nào.
Trần Phi Lân đi tắm trước, anh một mình ngồi bệt xuống mép giường, giọng điệu bình thản nói rất tốt.
Trả lời xong hai chữ này, bầu không khí lại rơi vào im lặng. Trần Lạc Du đã quen với kiểu giao tiếp này, Lưu Lệ Á không nói gì, anh cũng không nói gì.
Trước đây trong tình huống này, Lưu Lệ Á sẽ cúp máy, hôm nay đợi một lúc sau, anh mơ hồ nghe thấy tiếng thở dài cực khẽ ở đầu dây bên kia.
"Lạc Du, con định giận mẹ đến bao giờ?"
Trần Lạc Du không muốn trả lời loại câu hỏi này, Lưu Lệ Á tiếp tục nói: "Nửa tháng nữa là sinh nhật con rồi, con đến Bắc Kinh một chuyến đi, mẹ sẽ tổ chức sinh nhật cho con thật tốt."
Rũ mắt xuống, Trần Lạc Du nói: "Không cần đâu, con muốn đón sinh nhật với anh ấy."
Lại một hồi im lặng, lần này Lưu Lệ Á cúp máy. Nhìn màn hình trở về trang chủ, Trần Lạc Du ngửa đầu dựa vào thành giường, nhìn ngọn đèn trần mờ ảo, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Như vậy là tốt nhất, anh tự nhủ.
Chuyện quá khứ đã qua rồi, anh và Trần Phi Lân khó khăn lắm mới thoát khỏi bóng tối, anh không muốn Trần Phi Lân biết những gì Lưu Lệ Á đã làm với anh lúc đó, càng không muốn Trần Phi Lân đối đầu với Lưu Lệ Á, tạo cơ hội cho bà làm tổn thương họ.
Ngày 23 tháng 10, Trần Lạc Du đổi ca với đồng nghiệp, ngủ đến trưa mới dậy dọn dẹp phòng ốc.
Anh hiện đang làm bác sĩ điều trị tại khoa Y học Tổng quát của Bệnh viện trực thuộc Đại học Y khoa số 2, thu nhập ít hơn so với trước đây khi làm phó khoa cấp cứu tại Bệnh viện Trung tâm, nhưng bù lại thoải mái hơn nhiều, không phải thường xuyên trực đêm, lại còn phải luôn trong tư thế sẵn sàng.
Thời gian làm việc ổn định tại phòng khám cũng giúp anh khôi phục lại sinh hoạt bình thường. Sau khi hết áp lực, tinh thần cũng hoàn toàn thay đổi. Mới vào làm hơn hai tháng, anh đã được trưởng khoa Y học Tổng quát ưu ái nhờ vào kỹ năng chuyên môn vững vàng, phá lệ tăng lương cho anh một lần, thậm chí còn nhiều lần được điều động sang khoa cấp cứu giúp đỡ. Trưởng khoa Dương của khoa cấp cứu còn ngấm ngầm bàn với anh về việc có muốn chuyển sang khoa cấp cứu hay không.
Đối với việc trở lại khoa cấp cứu, Trần Lạc Du không phải là chưa từng cân nhắc. Dù sao, ban đầu anh học cấp cứu cũng là vì yêu thích công việc ở khoa cấp cứu. Trong hai năm làm việc sau khi tốt nghiệp, anh đã thích nghi với áp lực và nhịp độ làm việc ở khoa cấp cứu, chỉ là nếu trở lại khoa cấp cứu, anh sẽ không có nhiều thời gian ở bên Trần Phi Lân.
Hiện tại Trần Phi Lân còn bận rộn hơn anh, ban ngày đi làm ở xưởng vẽ, buổi tối phải đi học lớp bồi dưỡng thiết kế cảnh quan, cuối tuần còn làm thêm giao đồ ăn. Mặc dù Trần Lạc Du cảm thấy tiền lương của họ hoàn toàn đủ chi tiêu sinh hoạt ở Hàng Châu, nhưng Trần Phi Lân cảm thấy trước đây đã lãng phí quá nhiều thời gian, bây giờ chỉ muốn cố gắng phấn đấu.
Anh hiểu tâm trạng của Trần Phi Lân, vì vậy đối với lời đề nghị trở lại khoa cấp cứu, anh khéo léo từ chối.
Phơi chiếc ga giường vừa giặt xong lên dây phơi, Trần Lạc Du liếc mắt nhìn, phát hiện vết bẩn mà anh tạo ra vào đêm hôm trước vẫn chưa giặt sạch hoàn toàn.
Gãi gãi vành tai ửng đỏ, anh lại nhớ tới sau khi tạo ra vết bẩn đó, Trần Phi Lân đã nói bên tai anh lần sau vẫn nên mua hai tấm lót chống thấm, đỡ phải ba bữa nửa tháng lại thay ga giường.
Mặc dù căn nhà thuê này có ban công nhỏ bán khép kín, không đến nỗi bị hàng xóm phát hiện ra tình trạng dở khóc dở cười là anh cứ hở ra lại lên sân thượng phơi ga giường, nhưng quả thật nên mua. Cứ thay ga giường liên tục như vậy cũng là một việc mệt mỏi.
Ăn một chiếc bánh mì xong, Trần Lạc Du lái xe đến trung tâm thương mại gần đó, mua ba tấm lót chống thấm cho người lớn tại một cửa hàng đồ dùng cho mẹ và bé. Lúc lựa chọn, nhân viên cửa hàng thấy anh chỉ mua màu đen, còn hỏi anh có muốn chọn màu sắc tươi sáng hơn không, như vậy sẽ phù hợp với mẹ hoặc trẻ con hơn.
Anh ngượng ngùng nói không cần, thanh toán xong nhanh chóng bước ra, vừa tựa vào lan can định thở phào thì nhận được điện thoại của Triệu Tuấn Phàm, chúc mừng sinh nhật anh.
"Cảm ơn," Anh cười đáp: "Dạo này anh thế nào? Tìm được việc làm chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!