*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ji
[Có em ở bên cạnh anh, sau này sẽ càng ngày càng tốt.]
—–oOo—–
Sau khi về đến khách sạn, Trần Lạc Du lại bị Trần Phi Lân kéo vào phòng tắm. Hai người dựa vào tường hôn nhau nồng nhiệt, Trần Phi Lân vừa hôn vừa giúp anh c** q**n áo, đợi đến khi Trần Phi Lân nắm lấy vạt áo phông của mình muốn kéo lên thì anh th* d*c giữ tay Trần Phi Lân lại, nói một câu "Để em làm".
Trần Phi Lân buông tay, rũ mắt im lặng nhìn anh.
Trong phòng tắm đèn sáng trưng, sau khi cởi bỏ tất cả quần áo anh không thể che giấu h*m m**n trước người mình yêu. c*n m** d***, anh kéo chiếc áo phông đen của Trần Phi Lân l*n đ*nh đầu nhưng không cởi ra, chỉ che khuôn mặt của Trần Phi Lân lại, ghé vào tai hỏi một câu.
Hơi thở của Trần Phi Lân trong khoảnh khắc trở nên gấp gáp, hơi thở ấm áp xuyên qua lớp vải mỏng rơi lên mặt anh. Nhìn đường cong cánh mũi và môi được lớp vải phác họa, anh nắm lấy tay phải của Trần Phi Lân, luồn ngón tay mình vào năm ngón tay của Trần Phi Lân, hôn lên đôi môi kia qua lớp vải.
Yết hầu khó nhịn trượt xuống, khi anh tách ra, Trần Phi Lân khàn giọng nhắc nhở anh: "Đừng miễn cưỡng."
Làm chuyện này cho người mình yêu sao có thể miễn cưỡng?
Cởi chiếc áo phông của Trần Phi Lân ra, Trần Lạc Du hôn dọc theo yết hầu hắn xuống dưới, cuối cùng quỳ xuống trước mặt hắn.
Hình ảnh cắn ống hút ở bờ Tây Hồ ban nãy quay trở lại trong đầu, Trần Lạc Du nhắm mắt lại, khóe mắt đỏ lên trong tiếng th* d*c càng lúc càng mất kiểm soát của Trần Phi Lân.
Rõ ràng hiện tại bọn họ đã vượt qua tất cả gian nan, không cần lo lắng sẽ chia lìa nữa, tại sao trong lòng anh vẫn có cảm giác chua xót?
Có lẽ là vì hạnh phúc này đã đánh mất quá lâu, đến mức anh đã từng cho rằng, mình không thể nào có được Trần Phi Lân như thế này nữa rồi.
Đêm nay, đến lượt Trần Phi Lân buông thả đến kiệt sức. Nhìn khuôn mặt đang ngủ say của hắn, Trần Lạc Du mãn nguyện tựa vào long hắn, đầu ngón tay phác họa hình dáng khóe mắt và lông mày, dù biết hắn đã ngủ rồi, vẫn không nhịn được hôn lên môi hắn.
Trưa hôm sau, Trần Phi Lân nặng nề mở mắt ra, hòa hoãn một lúc rồi tỉnh táo lại, theo thói quen nhìn người bên cạnh. Phát hiện Trần Lạc Du không ở trên giường, mà rèm cửa sổ sát đất ở ban công có một khe hở rộng bằng bàn tay, mơ hồ có thể nhìn thấy một chân thon dài và nửa bóng lưng cao gầy.
Lấy điện thoại di động từ tủ đầu giường ra xem giờ, hắn xuống giường mặc quần soóc đi biển và áo phông, đi đến bên cửa sổ sát đất vén một bên rèm lên.
Ánh nắng rực rỡ tràn vào mắt, Trần Phi Lân nheo mắt lại, nhìn rõ Trần Lạc Du mặc chiếc áo phông trắng của mình, bên dưới là chiếc q**n l*t màu tím nhạt, chân trần đứng trên gạch đá hoa cương. Anh khom lưng tựa vào lan can, bên cạnh là một hộp thuốc lá Marlboro Double Burst đã mở và bật lửa, gạt tàn có bốn đầu thuốc lá.
Từ sau khi kết thúc phiên tòa, hai người đã hứa với nhau sẽ bỏ thuốc lá. Khoảng thời gian này Trần Lạc Du dù lên cơn thèm thuốc cũng sẽ nhịn, bây giờ không biết làm sao, vậy mà lại hút.
Đi đến bên cạnh anh, Trần Phi Lân phát hiện anh đang thất thần, ánh mắt nhìn về phía Tây Hồ, hoàn toàn không chú ý đến mình.
Lấy đi điếu thuốc đã cháy quá nửa trên đầu ngón tay anh, anh cuối cùng cũng quay đầu lại, chỉ là vẻ mặt vẫn ủ rũ, chỉ nhàn nhạt nói: "Chào."
"Chào" Trần Phi Lân chăm chú nhìn anh: "Có chuyện gì không vui à?"
Trần Lạc Du lắc đầu, Trần Phi Lân ôm lấy anh từ phía sau, để anh tựa vào lòng mình. Yên tĩnh một lát, anh nói: "Em vừa đọc lá thư của thầy Triệu."
Trần Phi Lân hỏi: "Viết từ khi nào?"
Lần trước Triệu Tuấn Phàm đến đưa thư, Trần Phi Lân đang bận trong bếp. Sau này Triệu Tuấn Phàm rời đi, bọn họ đi cúng bái Trần Phương Văn, ngày hôm sau lại đi Ân Thi thăm Tôn Hồng và về quê Trần Phi Lân, bức thư này Trần Lạc Du cất ở đáy vali, mãi đến sáng nay mới lấy ra đọc.
Thật ra trước khi mở bức thư này ra, Trần Lạc Du đã do dự rất lâu.
Anh không biết Triệu Uẩn Nho sẽ nói gì với mình, dường như xét về tình hay về lý, Triệu Uẩn Nho đều không nên có gì để nói với anh nữa.
Ra hiệu Trần Phi Lân buông mình ra, anh trở lại phòng lấy bức thư kia đưa cho Trần Phi Lân.
Trong khi Trần Phi Lân đọc, anh lại đốt một điếu thuốc. Nội dung bức thư không nhiều, Trần Phi Lân đọc rất nhanh, khi anh hút đến ngụm thứ ba thì Trần Phi Lân đã lấy điếu thuốc của anh hút hai ngụm, rồi dụi tắt nó trong gạt tàn.
Anh đang đợi Trần Phi Lân nói chuyện, Trần Phi Lân lại cúi đầu xuống, giữ lấy gáy anh hôn tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!