Chương 131: Chỉ là một nụ hôn thôi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ji

[Ai nói chỉ là một nụ hôn chứ?]

—–oOo—–

Bữa sáng ăn món đặc sản của Hàng Châu là mỳ (1) và bánh bao hấp (2), ăn no rồi hai người đi dạo loanh quanh gần đó, sau đó lái xe đến phố Hà Phường.

(1) Pian Er Chuan: là một món mì truyền thống nổi tiếng của Hàng Châu. Mì là sự kết hợp giữa thịt lợn thái miếng, nước hầm xương, rau củ và măng.(2) Là món bánh bao nổi tiếng, vỏ mỏng, nhỏ vừa miệng, bên trong có nhân thịt và nước súp. Trần Phi Lân không hề quen thuộc với Hàng Châu, Trần Lạc Du chủ động làm hướng dẫn viên, nhưng bản thân anh cũng đã hơn mười năm không đến đây, sau khi đỗ xe xong, anh đứng ở ngã tư đường nhìn ngó xung quanh một lúc, quay đầu nhìn Trần Phi Lân: "Hay là cứ đi bừa đi?"

Đoán anh không nhớ đường, Trần Phi Lân không vạch trần anh, khoác vai anh cười: "Đi thôi."

Hành động khoác vai đi đường rất tự nhiên, không ai để ý, nhưng cả hai đều thuộc kiểu người có ngoại hình thu hút, cứ thế đi cùng nhau, vẫn sẽ thu hút ánh nhìn của người khác, đặc biệt là các cô gái trẻ.

Trần Phi Lân không thấy có vấn đề gì, nhưng Trần Lạc Du lại không thoải mái lắm, anh không cảm nhận được những ánh mắt đổ dồn lên mình, luôn cảm thấy mọi người đều đang nhìn Trần Phi Lân. Đi ngang qua một cửa hàng MLB, anh kéo Trần Phi Lân vào chọn hai chiếc mũ lưỡi trai màu đen giống hệt nhau.

Vốn dĩ muốn làm vậy ít nhiều có thể che bớt ánh nhìn, kết quả lại phản tác dụng, ngược lại làm nổi bật các đường nét trên khuôn mặt dưới vành mũ, bây giờ người nhìn chằm chằm lại càng nhiều hơn. Đặc biệt là khi Trần Phi Lân xếp hàng ở Trà Bách Đạo, anh ngồi trên ghế nghỉ phía sau, thấy một cô gái trẻ cũng đội mũ lưỡi trai đi đến bên cạnh Trần Phi Lân, không biết nói gì, Trần Phi Lân gật đầu, lấy điện thoại ra quét mã đối phương một cái, sau một hồi thao tác, cô gái liền đứng bên cạnh Trần Phi Lân, vừa xếp hàng vừa trò chuyện.

Trần Lạc Du nhíu mày, Trần Phi Lân vốn lạnh nhạt với người ngoài mà lại nói chuyện khá nhiều với cô gái kia, đợi đến khi đến lượt bọn họ thì còn cùng nhau gọi đồ, cuối cùng Trần Phi Lân cầm hai cốc trà sữa đi về, cô gái thì đi theo đến trước mặt anh.

Trần Phi Lân đưa cốc trà sữa khoai môn trân châu cho anh, anh không đứng dậy, nhận lấy rồi nghe thấy cô gái chào mình: "Chào."

Anh thờ ơ gật đầu, cô gái tiếp tục nhìn Trần Phi Lân: "Tây Khê cũng rất tuyệt đấy, em và bạn em làm studio chụp ảnh Hán phục, nếu anh có hứng thú em có thể dẫn anh qua chụp miễn phí nhé."

"Tỉ lệ cơ thể của anh tốt như vậy, mặc Hán phục chụp ảnh chắc chắn rất đẹp."

Cô gái cười híp mắt đánh giá Trần Phi Lân, mấy tháng nay Trần Phi Lân kiên trì tập luyện và sinh hoạt điều độ, đã luyện ra được những đường cong cơ bắp, tuy so với trước kia vẫn còn kém, nhưng so với khoảng thời gian vừa mới gặp lại thì tốt hơn nhiều rồi. Trần Lạc Du vừa nghe xong liền đứng dậy nói: "Đi thôi."

Trần Phi Lân nói được, quay lại nói với cô gái: "Cảm ơn ý tốt của em, không cần đâu."

"Ơ này, đợi đã!" Cô gái vươn tay giữ lấy tay áo Trần Phi Lân: "Em không phải là người môi giới đâu ạ, anh yên tâm đi, thật sự không lấy tiền đâu."

Cắn ống hút, ánh mắt Trần Lạc Du liếc nhìn Trần Phi Lân. Trần Phi Lân không nhìn anh, đối với hành động cô gái kéo mình, uyển chuyển nhắc nhở: "Thật sự không cần đâu, tôi và bạn còn có việc, vậy nhé."

Cô gái vẫn không chịu buông tay, kiên trì nói: "Hay là anh và bạn anh cùng qua? Bây giờ nếu không có thời gian thì có thể hẹn hôm khác mà, em với anh kết bạn WeChat nhé? Cho dù không muốn chụp ảnh thì cũng có thể đi chơi mà, em ở Hàng Châu nhiều năm rồi, rất quen thuộc với những chỗ chơi vui ở đây đấy ạ."

Huyệt Thái Dương âm ỉ đau, Trần Lạc Du quay đầu lại nói với cô gái: "Thật ra anh ấy có bạn gái rồi, đang đợi anh ấy ở phía trước, hơn nữa bạn gái anh ấy ghen rất dữ, làm ầm ĩ lên ở ngoài đường thì em cũng không đẹp mặt đâu."

Lời đã nói đến nước này rồi, cô gái cuối cùng miễn cưỡng buông tay ra, nhìn hai người đi về phía trước, rất nhanh đã biến mất trong đám đông ồn ào.

Đi được mấy chục mét, Trần Phi Lân quay đầu lại nhìn, ghé vào tai Trần Lạc Du nói: "Bạn gái ghen rất dữ?"

Trần Lạc Du một tay cầm trà sữa, một tay đút vào túi quần, thật ra vừa nói xong như vậy anh đã cảm thấy ngượng ngùng rồi, nhưng vẫn liếc xéo Trần Phi Lân một cái: "Hay lắm sao?"

Trần Phi Lân giải thích: "Vừa nãy cô ấy đến nói muốn mua trà sữa nhưng thiếu hai đồng, hỏi anh có thể cho cô ấy mượn không, đợi bạn cô ấy chuyển cho cô ấy thì sẽ trả lại cho anh."

"Anh còn kết bạn WeChat với cô ấy?"

"Không có, cũng chỉ có hai đồng thôi, anh nói không cần trả."

Trong lòng cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút, nhưng đối với hành vi bắt chuyện trắng trợn này, Trần Lạc Du vẫn không vui. Đặc biệt là cô gái vừa rồi ngoại hình rất ổn, thuộc kiểu ngây thơ mà trai thẳng không thể cưỡng lại, anh cắn ống hút, đi được mấy bước thì nói: "Cô gái vừa nãy khá xinh."

Trần Phi Lân tán thành gật đầu: "Tính cách cũng chủ động vừa phải, còn nói cho anh mấy quán ăn ngon gần đây nữa."

Bước chân khựng lại, không đợi Trần Lạc Du lên tiếng, Trần Phi Lân tiếp tục nói: "Có một quán Hàng Châu khá ngon, lát nữa có thể dẫn bạn gái anh đi ăn."

Trần Phi Lân nói xong thì quay đầu nhìn anh, đôi mắt dưới vành mũ mang theo ý cười, ánh sáng trong con ngươi phản chiếu hình dáng của anh. Anh chỉ nhìn một cái rồi thu hồi tầm mắt, tim đập loạn nhịp, tai cũng bắt đầu nóng lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!