Edit: Ji
[Cảm nhận Trần Phi Lân không ngừng va chạm vào mình]
—–oOo—–
Từ Thường Đức đến Hàng Châu mất khoảng 12 tiếng lái xe, hai người thay nhau lái trên đường cao tốc Hàng Thụy, giữa đường dừng ở khu nghỉ ngơi bốn lần, cuối cùng cũng kịp đến Hàng Châu trước 10 giờ tối.
Trần Lạc Du đã đặt một khách sạn homestay bên bờ Tây Hồ, xe dừng ở bãi đỗ xe bên cạnh, hai người kéo hành lý vào.
Khách sạn được trang trí theo phong cách Trung Hoa rất đặc trưng, sảnh được thiết kế theo chủ đề màu vàng kem cùng trúc, trang phục của nhân viên cũng là trang phục Trung Quốc thanh lịch.
Khi đăng ký ở quầy lễ tân, nhân viên xác nhận lại với bọn họ có phải đã đặt nhầm loại giường hay không, Trần Lạc Du nói không sai, chính là phòng giường lớn.
Nhân viên gật đầu, dường như không cảm thấy có vấn đề gì, thậm chí còn không ngẩng đầu mà tiếp tục thao tác trên máy tính. Sau khi nhận được thẻ phòng, hai người vào thang máy quẹt thẻ chọn tầng 5, đợi cửa đóng lại th anh tựa vào Trần Phi Lân, khẽ nói: "Cô nhân viên vừa nãy có phải là từng trải lắm rồi không?"
Trần Phi Lân cũng nhìn ra: "Chắc là thấy nhiều rồi."
Trần Lạc Du cười cười, đợi đến khi mở cửa phòng 5012, môi trường trong phòng càng khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Khách sạn này có hơn mười phòng theo chủ đề khác nhau, phòng mà Trần Lạc Du đặt có tên là "Nắng sớm sương mù", tất cả các tông màu đều là xanh lục và xám nhạt, bức tường đầu giường được vẽ tay bằng mực tàu phong cảnh vùng sông nước buổi sáng sớm với sương mù.
Trần Phi Lân đi lướt qua anh từ phía sau, mở cửa sổ sát đất bên kia ra, bước ra ngoài ngắm cảnh.
Trần Lạc Du cũng ra ngoài xem cùng, xung quanh bọn họ đều là những homestay và khách sạn đặc trưng, Tây Hồ ở phía xa được che phủ bởi màn đêm sẫm màu tựa như một thiếu nữ e lệ che nửa khuôn mặt, còn tháp Lôi Phong được thắp sáng bởi dải đèn cam thì giống như một viên ngọc trai kiêu hãnh đứng trên đỉnh núi. Cành liễu bên bờ lay động theo gió, mặt hồ phản chiếu ánh trăng trên bầu trời, ngay cả những con sóng nhấp nhô cũng giống như dòng cát bạc.
Không biết là khách của nhà nào đang nghe bình đàn, thỉnh thoảng có một hai tiếng hát truyền đến, là những làn điệu nhẹ nhàng bằng tiếng địa phương. Trần Lạc Du ôm Trần Phi Lân từ phía sau, đặt cằm lên vai hắn: "Hàng Châu thế nào?"
Tay phải Trần Phi Lân nắm lấy bàn tay anh đang đặt trên eo mình: "Tuyệt vời."
"Vậy thì bây giờ anh đã đến Hàng Châu cùng với người mình thích rồi?"
Trần Phi Lân cười quay đầu lại nhìn anh, đợi anh nói tiếp.
Trần Lạc Du dừng lại một chút, lại hỏi: "Như vậy có tính là đã thực hiện được một ước nguyện của anh không?"
Quay người lại, Trần Phi Lân cúi đầu hôn lên môi anh: "Tính."
"Vậy thì em có thể đòi chút phần thưởng không?" Trần Lạc Du bắt đầu cười, đôi mắt cong cong dưới ánh trăng ánh lên vẻ trong veo, Trần Phi Lân không nhịn được lại hôn anh một cái: "Muốn gì?"
Tay ôm lấy cổ Trần Phi Lân, Trần Lạc Du nhìn vào mắt hắn hạ thấp giọng: "Khi em đặt phòng đã tra rồi, nơi này cách âm rất tốt."
Trần Phi Lân đã đoán được anh muốn nói gì rồi, nhưng vẫn tiếp tục hỏi: "Cho nên?"
Cắn cắn môi, Trần Lạc Du nói: "Còn giả vờ ngốc làm gì? Em nói rõ ràng đến thế rồi còn…"
Chưa nói hết câu, Trần Phi Lân đã cúi đầu hôn anh, hô hấp trở nên dồn dập, giống như mặt biển bỗng nổi lên phong ba bão táp. Trần Lạc Du bị Trần Phi Lân thô lỗ ấn lên bức tường phía sau, eo và hông bị Trần Phi Lân cọ xát, không bao lâu đã không chịu nổi, đẩy vai Trần Phi Lân để tách nhau ra: "Tắm trước đi."
Trần Phi Lân khẽ th* d*c, ánh mắt nhìn anh như một con thú bị giam cầm vừa được giải thoát, khiến tim cậu rung động, không biết tại sao Trần Phi Lân đột nhiên lại hoang dã như vậy.
Hai người dựa vào nhau nghỉ ngơi một chút, Trần Phi Lân kéo anh vào phòng: "Cùng tắm."
Nói là cùng tắm, nhưng Trần Phi Lân căn bản không đụng đến hành lý, trực tiếp kéo Trần Lạc Du vào phòng tắm. Ánh mắt Trần Lạc Du dừng lại ở bồn tắm đôi hình tròn kia, Trần Phi Lân không nghĩ nhiều như vậy, bắt tay vào c** q**n áo cho anh, chờ anh định thần lại thì Trần Phi Lân cũng không còn mảnh vải che thân.
Nhìn thấy h*m m**n rõ ràng của nhau không có chỗ nào để trốn tránh, Trần Lạc Du chợt đỏ mặt. Giơ tay sờ vào miếng băng cá nhân trên ngực phải của anh, Trần Phi Lân hỏi: "Còn đau không?"
Vết thương đã đóng vảy rồi, chỉ cần không dùng lực chạm vào thì sẽ không đau. Anh lắc đầu, thấy Trần Phi Lân cúi người xuống, môi dán lên miếng băng cá nhân hôn một cái, tuy xúc cảm không rõ ràng, nhưng anh vẫn lập tức có cảm giác, cơ thể lay động, bị Trần Phi Lân bế ngang lên, đặt vào giữa bồn tắm.
"Vẫn nên tắm qua đã." Anh vội vàng muốn đứng dậy, Trần Phi Lân ấn vai anh xuống nói đừng động, ngẩng đầu nhìn thiết bị vòi hoa sen phía trên bồn tắm, điều chỉnh dòng nước về chế độ ấm áp, Trần Phi Lân chuyển van, vòi hoa sen hình tròn cỡ lớn phun ra màn nước, đổ xuống từ đỉnh đầu cả hai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!