Chương 13: Tôi bị trầm cảm

Edit: ji

[Nhưng anh nhớ rằng người ấy vẫn sẽ luôn hết sức chiều chuộng anh…]

—–o0o—–

Thời điểm Trần Phi Lân la hét đập cửa, Trần Lạc Du đang bị mắc kẹt trong cơn ác mộng.

Anh mơ thấy Trần Phi Lân đứng cách đó không xa, người đàn ông đó rõ ràng là không di chuyển, nhưng anh không thể đến gần cho dù anh có đi về phía trước hay thậm chí chạy nhanh như thế nào đi chăng nữa.

Trần Phi Lân lạnh lùng nhìn anh, nhìn vẻ mặt lo lắng của anh thì thờ ơ. Cho đến khi bước chân của anh dẫm lên không trung, cả người đột nhiên rơi xuống.

Anh rơi xuống đống đổ nát đang bốc cháy, hơi nóng bốn phía cuốn lấy anh nóng đến mức lỗ chân lông trên cánh tay anh mở ra. Anh hét lên tên Trần Phi Lân nhưng có quá nhiều khói xung quanh khiến anh không thể nhìn thấy ai, chỉ có thể bị ngọn lửa không ngừng thiêu đốt đẩy đến góc tuyệt vọng.

Trần Phi Lân đập tay đến tê mỏi vẫn không thấy động tĩnh gì bên trong, nên hắn mở cửa phòng 602 và trèo qua ban công lần nữa.

Trong lúc vội vàng, lòng bàn chân của hắn trượt một cái, đạp vào một mảng xi măng nứt toác ở góc tường. Cùng với một tiếng "rầm" truyền tới, hắn nhìn xuống thì thấy mảnh xi măng vỡ tan tành không còn dấu vết, rất may không có ai đi qua.

Hắn nắm chặt vị trí có thể mượn sức, còn vài bước nên bước đi cẩn thận hơn, sau khi bò trên ban công, hắn vội vàng vào nhà phát hiện mùi trong phòng không nồng nặc như mùi ngoài hành lang. Trần Lạc Du nằm trên sô pha trong phòng khách, ngoại trừ cau mày, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

"Lạc Du? Tỉnh lại đi!"

Trần Phi Lân gọi anh hai lần, thấy anh không trả lời, hắn đi vào bếp nhìn thấy nồi hấp đang bốc khói liên tục.

Bên ngoài của nồi đã bị lửa cháy đen, hai bên tay cầm bằng nhựa cũng bị nhiệt độ cao làm biến dạng, cả gian bếp nồng nặc mùi khói khét lẹt. Trần Phi Lân ngay lập tức tắt lửa, mở hết cỡ máy hút mùi và cửa sổ phòng bếp, đóng cửa phòng bếp và quay trở lại ghế sô pha.

Trần Lạc Du vẫn chưa tỉnh lại, Trần Phi Lân bế anh đến ghế sô pha bên cạnh, vỗ về anh vài lần trước khi đánh thức anh.

Khi mở mắt ra, đầu óc Trần Lạc Du có chút choáng váng, ngơ ngác nhìn người trước mặt, nghe người đó lo lắng hỏi: "Cảm thấy thế nào? Có khó chịu không?"

Anh nhìn về phía Trần Phi Lân, một lúc sau mới có phản ứng, liền muốn ngồi dậy. Trần Phi Lân đưa tay ra đỡ, nhưng bị anh nắm lấy vai rồi bất ngờ ôm chặt.

Tay của Trần Phi Lân vẫn đang giơ bên hông anh, bởi vì hành động này mà nó trở nên cứng ngắc.

Như thể vừa trải qua một chuyện vô cùng đáng sợ, Trần Lạc Du ôm chặt lấy cổ Trần Phi Lân. Cảm thấy cơ thể mình đang run lên, Trần Phi Lân cụp mắt xuống, sau một lúc dừng lại, hắn đặt tay trái lên lưng anh vỗ về.

"Không sao đâu." Trần Phi Lân nhỏ giọng an ủi.

Trần Lạc Du không nói nên lời, ngược lại càng tăng thêm sức lực ôm chặt.

Giấc mơ vừa rồi chân thật đến mức anh có thể ngửi thấy mùi khét của những tòa nhà xung quanh. Anh thực sự sợ hãi, anh nghĩ rằng mình sẽ bị thiêu sống.

"Đừng sợ, không sao đâu."

Trần Phi Lân vỗ nhẹ vào lưng anh hai lần nữa, sau đó kéo cánh tay anh muốn tách ra. Trần Lạc Du rùng mình một cái, sau đó lại tiếp tục ôm chặt.

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Trần Phi Lân cũng  không nhẫn tâm đẩy ra, đành để anh tiếp tục ôm cho đến khi bình tĩnh lại mới buông tay.

Bầu không khí xung quanh yên lặng trở lại, hơi thở của anh lướt qua cổ Trần Phi Lân, cái ôm đã lâu khiến những kí ức lại quay trở về. Cảm nhận được hơi ấm trên má, anh không khỏi nhắm mắt lại, nhịp tim dần dần trở lại ổn định.

Anh không hiểu được vì sao mình có thể mơ một giấc mơ như vậy, cũng như tại sao Trần Phi Lân lại xuất hiện trước mặt anh. Nhưng những điều này không còn quan trọng nữa, điều quan trọng nhất đối với anh bây giờ là người này không đẩy anh ra.

Anh nhịn không được quay mặt lại, cố gắng muốn sát lại gần nhau, nhưng anh không để ý môi mình đã chạm vào cổ Trần Phi Lân. Như thể chạm vào một vị trí không thể chạm tới, Trần Phi Lân đẩy anh ra.

Hơi ấm vừa rồi giống như là ảo giác, Trần Lạc Du ngây người nhìn Trần Phi Lân, nhìn người này vẻ mặt trầm xuống nhìn chằm chằm mình.

Môi anh hiện lên một vệt nứt, anh muốn giải thích chuyện này một chút, nhưng lại nghe thấy Trần Phi Lân nghiêm túc nói: "Cậu có biết hay không cái này có khả năng sẽ chết?"

Anh không hiểu Trần Phi Lân muốn ám chỉ điều gì, giải thích: "Tôi chỉ vô tình chạm vào cổ của anh…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!