Chương 129: Bạn trai

Edit: Ji

[Anh nói xem nếu bọn mình bây giờ quay lại cái khách sạn kia thì có kịp không?]

—–oOo—–

Trần Lạc Du hoàn toàn không ngờ vào lúc này Trần Phi Lân sẽ trả lời câu hỏi của anh hỏi nửa chừng trên đường đi, đầu óc anh rối bời cả lên, hoàn toàn không biết nên tiếp lời như thế nào.

Anh không nhúc nhích, Trần Phi Lân liền giúp anh tháo dây an toàn, lúc định xuống xe thì bị anh gọi lại: "Anh!"

Bàn tay đang mở cửa khựng lại, Trần Phi Lân quay đầu nhìn anh, thấy anh nhìn mình muốn nói rồi lại thôi, một lát sau mới nói: "Chỗ này… có phải là quá lộ liễu rồi không?"

Hiểu ra anh đang ám chỉ điều gì, Trần Phi Lân nói: "Gần đây không có chỗ nào thích hợp hơn đâu."

Trần Lạc Du cúi đầu lắc lắc: "Lần sau rồi nói."

Trần Phi Lân không biết chuyện anh vừa nghe được ở trạm y tế, cho rằng anh chỉ lo lắng môi trường ở đây sẽ gây chú ý, liền giúp anh thắt lại dây an toàn: "Vậy thì đợi thêm mấy ngày nữa vậy."

Trần Lạc Du không dám nhìn vào mắt Trần Phi Lân, gật đầu rồi nhìn ra ngoài cửa sổ phía mình.

Tâm trạng anh không đúng, Trần Phi Lân có thể cảm nhận được. Thật ra Trần Phi Lân cũng không muốn làm ở một nơi như thế này với anh, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của bọn họ sau khi làm lành.

Trên đường về, nhạc trên xe vẫn tiếp tục phát danh sách bài hát của Châu Kiệt Luân, Trần Lạc Du dường như rất buồn ngủ, cả quãng đường đều nhắm mắt ngủ. Mấy lần Trần Phi Lân quay sang nhìn anh, đều có thể thấy hàng mi kia khẽ run rẩy dưới ánh mặt trời, rõ ràng là chưa ngủ.

Lại vòng qua một ngọn núi nữa, Trần Phi Lân rẽ ở ngã ba phía trước, lái thêm mười mấy phút, dừng lại bên cạnh một con suối trong veo.

Cảm giác được xe dừng lại, Trần Lạc Du mở mắt, lại thấy một màu xanh ngút ngàn. Trần Phi Lân nói: "Xuống đi dạo không?"

Anh gật đầu, hai người cùng xuống xe, Trần Lạc Du mới nhìn rõ đây là một con suối nhỏ được bao quanh bởi những viên sỏi cuội. Nước suối rất trong và nông, đến gần có thể thấy những con cá nhỏ không tên. Hai bên bờ cây xanh bao phủ, thỉnh thoảng có tiếng chim hót vọng lại tiếng nước chảy róc rách, đám đá cuội màu xám trắng kéo dài về phía xa, thay đổi góc độ theo hướng của dòng suối, cuối cùng biến mất ở cuối rừng sâu.

Môi trường ở đây hoàn toàn khác với khi ở trong thôn, có cái cảm giác những người quen sống ở thành phố vào cuối tuần đến khu vực có không khí trong lành ở ngoại ô để thư giãn. Trần Lạc Du hít một hơi thật sâu, cảm thấy người thoải mái hơn nhiều.

Anh muốn hỏi Trần Phi Lân sao lại lái xe đến đây, quay đầu lại thì phát hiện Trần Phi Lân đang giơ điện thoại hướng vào mình, nửa khuôn mặt lộ ra vẫn mang theo nụ cười.

"Anh đang chụp à?" Anh hỏi.

"Đang quay video." Trần Phi Lân cầm điện thoại đi đến gần, khuôn mặt anh trên màn hình càng lúc càng lớn, anh chưa từng để Trần Phi Lân quay như thế này, có chút ngại ngùng, quay mặt đi nói: "Đừng quay nữa, ngốc quá."

"Ngốc chỗ nào" Trần Phi Lân hạ điện thoại xuống, cười cất đoạn video này đi: "Rất tự nhiên, anh rất thích."

Đột ngột nghe người này nói thích, tai Trần Lạc Du nóng lên, lại muốn xem Trần Phi Lân đã quay mình thành cái dạng gì, liền giật lấy điện thoại.

Anh trong video quả thật quay rất tự nhiên, dù là thần thái hay cử chỉ. Nghĩ đến đây là góc nhìn của Trần Phi Lân, anh nhớ tới hình nền điện thoại chính là bức ảnh Trần Phi Lân chụp cho anh bên bờ Đông Hồ.

Trước đây khi còn ở bên nhau, cơ bản là anh chụp ảnh nhiều hơn, nhưng thật ra những bức ảnh Trần Phi Lân chụp cho anh cũng rất đẹp. Anh kéo video lùi lại một chút, dừng lại ở một khung hình, chỉ vào bóng lưng của mình trong màn hình nói: "Chụp màn hình lại gửi cho em đi, em cài làm hình nền."

Trần Phi Lân cầm lại điện thoại, vuốt về phía trước mấy cái rồi đưa cho anh: "Tấm này có phải là đẹp hơn không?"

Anh lúc này mới phát hiện ra trước khi quay video Trần Phi Lân đã chụp mấy tấm rồi. Kỹ năng chụp ảnh của người này còn giỏi hơn hồi đó, vậy mà biết ngồi xổm xuống chụp từ dưới lên, bao gồm cả cây xanh và bầu trời xung quanh vào trong khung hình. Còn anh thì đứng ở trung tâm thế giới, trở thành phong cảnh mà người này muốn giữ lại nhất trong mắt.

"Được" Anh cười lấy điện thoại ra, đợi Trần Phi Lân gửi đến rồi tùy ý hỏi: "Sao đột nhiên lại nghĩ đến việc chụp góc độ này?"

"Vì tấm ảnh kia của cha em" Trần Phi Lân nghiêm túc nhìn anh: "Lúc anh nhìn thấy đã nghĩ, ảnh chắc là do người mà ông ấy thích chụp."

Nụ cười đông cứng trên khóe miệng, Trần Lạc Du ngẩng đầu lên, khi nhìn rõ ánh mắt của Trần Phi Lân, vị trí trái tim lại âm ỉ đau lên.

Thì ra Trần Phi Lân cũng nghĩ giống anh.

Bởi vì là người mình thích, cho nên Trần Phương Văn mới có thể lộ ra thần thái thư thái và dễ chịu như vậy trước ống kính. Anh cúi đầu nhìn mình trên màn hình, bỗng nhiên cười nói: "Vậy sau này em chết, anh cũng dùng tấm ảnh này làm ảnh thờ của em đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!