Chương 11: Bệnh tật

Edit: ji

[Trượt xuống đất, anh cảm thấy kiệt sức, đầu óc choáng váng…]

—–o0o—–

Ký ức được đánh thức giống như bông tuyết lao ra khỏi cỗ máy tuyết, không kịp chuẩn bị đã xuất hiện ngay trước mắt. Cho tận đến khi bước ra khỏi cổng tiểu khu, dạ dày Trần Lạc Du vẫn từng cơn co rút đau đớn.

Ánh mặt trời đầu đông ấm áp chiếu lên người anh, nhưng trán và sau lưng anh đều là mồ hôi lạnh, tay phải đút trong túi áo khoác không ngừng run rẩy.

Lại là cảm giác quen thuộc và đáng sợ đó.

Anh s* s**ng trong túi trống không của mình, đó rõ ràng là một hành động vô nghĩa, nhưng anh hy vọng có thể chạm vào Paroxetine (*) và nuốt ngay một viên thuốc màu trắng.

(*)Paroxetine được sử dụng để điều trị trầm cảm, hoảng sợ, rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD), rối loạn lo âu và rối loạn căng thẳng sau chấn thương. Thuốc làm giảm sự sợ hãi, lo lắng, những suy nghĩ không mong muốn và tâm trạng hoảng loạn. Thuốc cũng có thể làm giảm các ý muốn thực hiện các hành động lặp đi lặp lại can thiệp vào cuộc sống hàng ngày (một cách bắt buộc như rửa tay, đếm số và kiểm tra).

Bên trong tiệm mạt chược chật ních người, rõ ràng là không ai nhận ra anh, nhưng anh lại cảm giác những ánh mắt đó lại đang nhìn mình.

Bởi vì anh chính là người thường xuyên ra vào phòng 406, chính là người bị chủ nhà nghe thấy âm thanh ghê  tởm kia.

Ghê tởm?

Hóa ra anh suýt khiến Trần Phi Lân bị đuổi ra ngoài, hóa ra khi bọn họ làm chuyện đó, người ngoài cửa hay phòng bên cạnh đều có thể nghe thấy?

Cho nên, khi đó khả năng hàng xóm đều đã biết? Trần Phi Lân cũng biết sao? Vì bản thân anh anh ấy có bị những người xung quanh chỉ trích là gay hay không?

Nghĩ đến ánh mắt khinh thường như nhìn thứ bẩn thỉu của cô gái, Trần Lạc Du không thể tưởng tượng nổi Trần Phi Lân đã phải chịu áp lực gì.

Còn bản thân thì sao, lúc đó anh có biết không? Họ chia tay vì mối quan hệ của họ bị lộ hay sao?

Lưu Lệ Á chắc hẳn đã biết.

Lượng thông tin quá tải trong não khiến anh không thể bình tĩnh suy nghĩ được, đứng dưới đường dây điện một lúc vẫn không kìm được mà nôn ra hết nước axit trong dạ dày.

Anh nôn nhiều đến nỗi mờ cả mắt, may mà buổi sáng chưa ăn gì nên anh không quá chật vật. Chờ đến khi cảm thấy khá hơn, anh đến một cửa hàng gần đó mua một chai nước khoáng để súc miệng và một miếng sô cô la đen, xé vỏ ra và cho vào miệng.

Vị ngọt đắng tan ra trên đầu lưỡi, sau khi nhai một miếng sô cô la, tâm trạng của anh cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Anh vẫy một chiếc taxi, cho tài xế biết địa chỉ của mình, sau khi xe khởi động, anh quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tiểu khu thậm chí còn không có cổng càng lúc càng xa, cho đến khi không còn thấy nữa, anh mới thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn chằm chằm tay phải của mình.

Sau khi ăn sô cô la xong, tay phải của anh không còn run nữa, nhưng bây giờ nó lại tiếp tục. Anh siết chặt cổ tay, nhắm mắt tự nhủ đừng nghĩ đến những điều đó nữa, khi xe dừng trước cổng tiểu khu, anh trả tiền rồi vội vã đi về.

Đứng ở cửa phòng 602, anh không chút do dự đập cửa, anh gõ mạnh tay, cũng không đợi Trần Phi Lân ra mở.

Anh bấm số điện thoại được lưu trong bệnh viện ngày hôm đó, một giọng nữ máy móc lạnh lùng nói với anh: "Thuê bao quý khách vừa gọi tự động bật tin nhắn thoại, vui lòng để lại tin nhắn sau khi có âm báo nhắc."

Chống lại ý muốn ném điện thoại đi, Trần Lạc Du lấy chìa khóa mở cửa phòng 601.

Anh có thói quen dùng tay phải để mở khóa, nhưng hôm nay như thế nào cũng không mở được ổ khóa, nên anh chỉ có thể dùng tay trái. Sau khi vào nhà, anh không cởi giầy mà mở ngăn kéo đựng thuốc, lấy Paroxetine ở dưới đáy, đổ một viên rồi xuống bếp rót nước uống.

Cảm thấy viên thuốc đang lao xuống cổ họng, anh dựa vào tường và nhìn xuống bàn tay phải của mình.

Paroxetine không phải là ma dược, không thể uống một viên liền sẽ có tác dụng, nhưng có lẽ là tác dụng tâm lý, ngón tay của anh thật sự không còn run rẩy.

Trượt xuống đất, anh cảm thấy kiệt sức, đầu óc choáng váng mà không thể giải thích được, như thể rơi vào vòng xoáy cảm xúc khiến anh không thể vùng vẫy thoát ra.

Anh hiểu rõ điều gì đã gây ra các triệu chứng này và biết rằng đã đến lúc phải tìm bác sĩ Jones. Nhưng anh không muốn liên lạc vì anh biết Jones có thể sẽ thông báo cho Lưu Lệ Á..

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!