Edit: ji
[Bước lên cầu thang, anh đi vào hành lang tối và ẩm thấp]
—–o0o—–
Sau khi được cảnh báo, mấy ngày sau Trần Lạc Du cũng không tìm Trần Phi Lân, bề ngoài thì có vẻ sóng yên biển lặng, nhưng bên trong thì Trần Lạc Du không có bình tĩnh như vậy.
Anh đã đi tìm Chung Hàng.
Chuyện của Trần Phi Lân là một bí mật, nhưng Chung Hàng khi đó là cũng người trong cuộc, ngoài việc tìm y ra, Trần Lạc Du không thể nghĩ ra cách nào khác để tìm ra sự thật.
Anh vẫn không nói về việc mình đã gặp Trần Phi Lân, chỉ nói rằng anh chợt nhớ ra một số kí ức, muốn Chung Hàng xác nhận lại một lần nữa.
Cuộc trò chuyện thứ hai là ở cửa hàng McDonald gần trường của Chung Hàng, không có chất xúc tác của rượu, tâm trạng của anh rất ổn định. Anh hỏi về địa điểm của vụ việc ngày đó, ngày ra tòa, một số chi tiết trước và sau khi anh bị bệnh.
Năm đó, anh đã che giấu mối quan hệ của mình với Trần Phi Lân, Chung Hàng biết rất ít, nhưng anh vẫn có thể sắp xếp lại khoảng thời gian đó.
Anh bị mất trí nhớ sau vụ nổ, lúc đó Trần Phi Lân đã bị bắt giam, Chung Hàng lo rằng anh sẽ bị đả kích nên không dám nhắc đến chuyện đó với anh.
Anh đã ra nước ngoài không lâu sau đó, Lưu Lệ Á đã đi cùng anh. Một là vì củng cố phương pháp điều trị, hai là thay đổi môi trường để anh có thể làm lại từ đầu. Dù sao bà ngoại mới qua đời không lâu, ở lại nhà sẽ khiến anh nhìn vật nhớ người.
Đây là lý do năm đó Lưu Lệ Á giải thích với anh để đi nước ngoài, nghe thì có vẻ không có vấn đề gì, nhưng giờ anh nhận ra Lưu Lệ Á sợ anh có thể nhớ ra Trần Phi Lân khi ở lại Trung Quốc.
Nhìn chằm chằm cốc coca trước mặt, anh chợt hối hận vì sao lại hẹn ở một nơi không được uống rượu như vậy?
Anh thò tay vào túi, theo bản năng muốn lấy hộp thuốc màu xanh lam ra, nhưng anh lại sờ thấy bao thuốc có các góc sắc nhọn.
Nhìn bao bì xanh đen, thoáng chốc anh mới nhớ ra là bao thuốc được mua vào tối hôm trước. Khi đó, anh một hơi hút hết 5 điếu thuốc, sau đó gặp phải Trần Phi Lân.
Sau đó thì sao?
Rõ ràng là chuyện xảy ra vào hôm trước, nhưng anh lại không nhớ ra ngay lập tức, chỉ cảm thấy đầu óc nặng trĩu, trước mắt dường như có bóng chồng.
Anh khó khăn nhắm mắt lại, vừa mở ra đã nghe thấy Chung Hàng lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ?"
"Không sao" Anh đáp: "Mắt hơi khô".
Chung Hàng nhắc nhở: "Ở đây cấm hút thuốc."
Anh biết mình không thể hút thuốc, anh cũng không nghiện thuốc lá, vì vậy anh bỏ điếu thuốc vào túi và tiếp tục ăn khoai tây chiên đã nguội lạnh.
Chung Hàng nhìn anh.
Vẻ mặt của anh bình tĩnh hơn rất nhiều so với lần trước họ gặp nhau, nhưng Chung Hàng hiểu tính cách trước đây của anh, lo lắng anh sẽ giữ mọi chuyện trong lòng không chịu nói ra, vì vậy y khuyên: "Lạc Du, đã nhiều năm trôi qua như vậy, chuyện Trần Phi Lân hiện tại vẫn còn bí mật, nghĩ đến cái gì cũng đừng để trong lòng".
"Đó là tất cả những chuyện trong quá khứ, làm người phải nhìn về phía trước".
"Tôi biết." Trần Lạc Du cười: "Tôi không để quá khứ vây khốn, cậu đừng lo lắng."
Sau bữa ăn, Chung Hàng trở lại trường để chuẩn bị cho buổi học buổi chiều, trong khi Trần Lạc Du trở lại bệnh viện Trung ương làm việc. Sáng hôm sau, anh một mình đến nơi xảy ra vụ tai nạn.
Đó là một tiểu khu không gian mở, lâu đời hơn so với tiểu khu anh đang sống hiện tại. Mặt đất đầy ổ gà, đọng lại một ít nước thải, hàng quán hai bên đường bán những thứ rất rẻ, trước cửa hàng ăn có ruồi.
Một số người dân ngồi dọc hai bên đường để phơi nắng, anh vừa bước vào đã thu hút rất nhiều ánh nhìn. Anh dùng tiếng phổ thông hỏi một người mẹ trẻ làm cách thế nào để đến Tòa nhà 18, đối phương trả lời bằng tiếng địa phương, nhưng may mắn thay anh nghe hiểu được.
Anh không nhớ hồi đó tại sao Trần Phi Lân lại thuê nhà ở một nơi như vậy, nhưng sau khi đi một vòng, anh đã hiểu được phần nào.
Thông tin cho thuê có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trên các cột điện, và với giá cả bây giờ, giá thuê ở đây rất rẻ. Chung Hàng cũng nói, quê của Trần Phi Lân là ở một ngôi làng nghèo tại Đỉnh Thành, Thường Đức, lúc đó Trần Phi Lân muốn thuê bên ngoài hẳn là cũng không có nhiều tiền.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!