Tiết Thanh Minh rơi vào một ngày mưa phùn lất phất.
Theo thông lệ hàng năm, hôm nay nhà họ Lê sẽ đi tảo mộ. Từ tờ mờ sáng, cả căn biệt thự đã sáng đèn, mọi người tất bật chuẩn bị đồ cúng lễ.
Lê Dục, người vừa chợp mắt được ba tiếng sau một đêm thức khuya, bị lôi dậy trong trạng thái ngái ngủ. Anh ta lờ đờ đi lại trong phòng khách như một bóng ma, nhiệt tình xông vào phụ giúp mọi việc. Thấy có người bưng mâm trái cây, anh ta vội chạy lại đỡ. Thấy có người xách giỏ đồ, anh ta cũng nhanh nhảu xách hộ. Anh ta tỏ ra vô cùng bận rộn, nhưng thực tế lại chẳng giúp được việc gì nên hồn.
Chịu thua trước sự nhiệt tình mà vô dụng của anh ta, bác dâu cả đành đẩy anh vào phòng ăn với lý do "vào ăn sáng lấy sức".
Lê Sơ Huyền ngồi trong phòng ăn từ trước, chứng kiến hết màn kịch khôi hài vừa rồi và suýt nữa thì phì cười.
Cách đó không xa, Lê Dục vẫn đang ngáp một cái thật dài trong lúc cố nhồi nhét nốt mẩu bánh mì.
Lê Hi lườm anh ta một cái, "Biết rõ hôm nay phải dậy sớm mà anh còn thức khuya như vậy, đáng đời."
Lê Dục ăn bánh mì đến nghẹn, vội vã chộp lấy ly nước chanh uống một hơi nửa ly để nuốt trôi xuống rồi mới nói: "Anh chỉ định thắng một ván rồi đi ngủ thôi, ai ngờ cái game chết tiệt đó lại thua cả đêm."
Lê Hi: "Đã gà mờ còn hay chơi."
Lê Sơ Huyền ăn cháo trắng thanh đạm, Lê Hi gắp một con tôm từ bát mì hải sản của mình bỏ vào cho cô.
"Lúc Lê Vụ kết hôn mọi người còn bảo tài sản cá nhân của Lục Sầm nhiều thật đấy, tiếc là lại là đối thủ một mất một còn của em, ai mà ngờ hai người lại qua lại lén lút với nhau cơ chứ, chậc chậc," Lê Hi cảm khái, "Không dám tưởng tượng sau này em sẽ giàu đến mức nào nữa."
"Trước đây Cảng Thành chia đôi thiên hạ, sau này sẽ là một nhà em và Lục Sầm độc chiếm, cả thế giới đều phải nhìn sắc mặt của hai người mà sống," Lê Hi tấm tắc, "Đến chị cũng phải gọi em một tiếng Lê tổng rồi."
Lê Sơ Huyền cầm con tôm, không biết nên ăn hay không.
Lê Hi nhướng mày, "Sao thế Lê tổng? Còn muốn chị bóc giúp em à?"
"Để anh, để anh," Lê Dục vội gắp con tôm qua, "Sao có thể để phái nữ động tay được chứ."
Bữa sáng trôi qua trong không khí ồn ào náo nhiệt. Lúc chuẩn bị ra ngoài, Lê Sơ Huyền nhận được điện thoại của Ứng Chỉ.
"Oa, tớ lên núi ở ẩn để vẽ nên không có tín hiệu gì cả, vừa mới xuống núi đã nghe nói nhà cậu nổ rồi à?" Sau khi quay xong show thực tế với Lục Hoàn, cô nàng liền một mạch đi sâu vào trong núi, vừa ra đã phát hiện chuyện tình cảm của cô bạn thân bị phanh phui, mức độ bùng nổ có thể so sánh với ngôi sao hạng A.
Lê Sơ Huyền: "…"
"Hai người như thế mà cũng bị chụp được à? Quá bất cẩn rồi đấy."
"Nói thật nhé, kỹ thuật của paparazzi chụp tấm ảnh này cũng không tồi đâu, mấy tấm ảnh đó của hai người chụp trông cứ như ảnh cưới vậy."
"Kiểu… à, đúng rồi đúng rồi, phong cách "Đêm mưa ở bến Cảng". Trời ạ, tớ vừa lên mạng tìm thử đã thấy có ảnh ra mắt theo phong cách này rồi, bắt trend nhanh thật đấy."
"Nói vậy thì ảnh cưới của hai người có thể bớt chụp một phong cách rồi, cứ lấy mấy tấm ảnh đó ra dùng là được."
Bên kia, quản gia đã sắp xếp mọi người lên xe xuất phát.
Lê Sơ Huyền bình tĩnh hỏi Ứng Chỉ: "Tranh cho triển lãm của cậu vẽ xong chưa?"
Ứng Chỉ im lặng một lúc lâu: "Tạm biệt."
Điện thoại bị ngắt.
Nhà họ Lê đã mua cả một ngọn núi để làm nghĩa trang gia tộc từ 40 năm trước, tổ tiên nhà họ Lê đều được an táng ở đây. Mỗi năm vào dịp Tết Thanh Minh, gần như toàn bộ gia tộc đều có mặt, bái lạy theo thứ bậc từ trên xuống dưới.
Lúc xuống xe, mưa phùn lất phất, ai cũng cầm ô lên núi. Mọi người đi lên trên, còn Lê Sơ Huyền tự giác đi tìm mộ ông nội.
Cô dùng khăn giấy lau khô nền đất, lén lấy gà rán và Coca từ trong túi ra, bày biện trước mộ ông nội Lê.
"Một năm không gặp rồi ông nội, cháu nhớ ông."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!