Chương 48: Ông nên nhận rõ tình thế đi

Lê Mãnh lại lấy một tách trà khác, rót đầy rồi đẩy đến trước mặt cô.

"Sơ Huyền."

A Nguyệt là tên ở nhà, từ nhỏ đến lớn người nhà họ Lê đều gọi như vậy, chỉ trong những dịp trang trọng hoặc khi nói chuyện nghiêm túc mới gọi cả tên.

Lê Sơ Huyền đặt miếng khoai tây chiên xuống, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, ngồi thẳng lưng.

"Từ nhỏ đến lớn, đã bao giờ ba và mẹ đặt ra yêu cầu gì với con chưa?"

Lê Sơ Huyền lắc đầu.

"Ba mẹ không có yêu cầu gì, thì làm sao có chuyện thất vọng được?"

"Nhưng mà ba ơi, sinh ra trong gia đình họ Lê đã định sẵn sẽ mang theo kỳ vọng rất lớn. Con không thể không nỗ lực, con không muốn người ngoài khi nhắc đến con lại nói rằng ba mẹ giỏi giang như vậy sao lại sinh ra một cô con gái tầm thường, con càng không muốn ba mẹ cũng nghĩ như thế."

Lê Sơ Huyền đã sớm hiểu ra đạo lý này từ khi còn nhỏ. Tiền không phải từ trên trời rơi xuống, gia sản đồ sộ của nhà họ Lê là do bao thế hệ tích lũy mà thành. Cô phải nỗ lực hơn nữa để đưa tập đoàn Lê Thị lên một tầm cao mới, chứ không phải trở thành một tiểu thư danh giá chỉ biết tiêu xài.

Cô hưởng thụ tài nguyên mà gia tộc mang lại, thì đương nhiên cũng phải trả giá.

Cô đã luôn tự thúc ép mình như vậy, từ khi đi học, môn nào cô cũng đạt thành tích xuất sắc, cho đến khi gặp được Lục Sầm.

Cô hiểu rõ mình và Lục Sầm không hợp nhau, nhưng tình yêu vốn là thứ vô lý như vậy. Cô đã đâm lao thì phải theo lao, càng lún càng sâu, không thể nào thoát ra được.

Cô không dám công khai, sợ ba mẹ không thích Lục Sầm, sợ bà nội không thích Lục Sầm, sợ họ sẽ thất vọng về cô.

Cô không muốn đánh mất sự công nhận mà mình đã nỗ lực cả thời thơ ấu để có được.

Con người đôi khi thật kỳ lạ.

Khi chưa có được thì tìm mọi cách để có, có được rồi lại muốn nhiều hơn. Hình như cô đã quá tham lam rồi.

Đây là lần đầu tiên Lê Mãnh nói chuyện với cô một cách trang trọng như vậy. Lê Sơ Huyền quá ngoan ngoãn, từ nhỏ đến lớn luôn ưu tú, luôn là "con nhà người ta" trong miệng người khác.

Ông và Trang Thư Tình chỉ cần yêu thương và bao bọc cô là đủ.

Nhưng hôm nay, lòng ông lại thấy xót xa.

"Sơ Huyền, ba mẹ nỗ lực là để con có nhiều sự lựa chọn tốt hơn, chứ không phải để con vượt qua bất kỳ ai hay trở thành người giỏi nhất thế giới."

"Con có thể nối nghiệp kinh doanh như A Lâm, cũng có thể làm một nhà đấu giá như Hi Hi, thậm chí có thể trở thành một nghệ sĩ như cô út của con. Con có thể sống một cuộc đời bình thường, con có rất nhiều lựa chọn."

"Đó mới là ý nghĩa sự phấn đấu của ba mẹ."

"Dĩ nhiên, con bằng lòng trở về tiếp quản tập đoàn, ba rất vui. Mọi người nhắc đến con đều luôn dùng những lời khen, ba và mẹ đều cảm thấy rất tự hào, nhưng điều đó không nên trở thành áp lực của con."

"Người ngoài nhìn nhận ra sao, nghĩ thế nào, chúng ta không quan tâm. Ba mẹ chỉ muốn cả đời này con có thể sống thật vui vẻ."

"Nhưng giấu giếm suốt bốn năm, chịu đựng những áp lực không đáng phải chịu, con có thật sự vui vẻ không?"

"Mẹ con hôm qua cả đêm không ngủ, bà ấy cứ luôn tự trách rằng bao năm qua có phải bà ấy đã làm gì không tốt, nên con thà tự mình gánh vác tất cả chứ không muốn để chúng ta san sẻ cùng?"

"Không phải vậy đâu ba," những giọt nước mắt cô kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng vỡ òa vào khoảnh khắc này, giàn giụa trên má. Cô mở miệng định giải thích, nhưng nhận ra mọi lời bào chữa đều thật yếu ớt. Ngàn vạn lời nói cuối cùng chỉ có thể thốt ra một câu: "Con xin lỗi."

"Đã để ba và mẹ phải lo lắng."

Lê Mãnh lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cô.

Khóc lóc không giải quyết được vấn đề, nên cô trước nay chưa từng khóc. Hồi nhỏ ngã đau, cũng chỉ rên một tiếng rồi tự mình đứng dậy tìm người giúp việc rửa vết thương và băng bó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!