Viện điều dưỡng An Tâm là một trong những sản nghiệp của tập đoàn Lục thị, nơi đây có đội ngũ y tế tư nhân hàng đầu Cảng Thành, tọa lạc tại một sườn núi yên tĩnh. Những người ở đây không giàu thì cũng sang. Người tiền nhiệm của tập đoàn Lục thị, Lục Bách Thương, đã ở đây ba năm. Ông cụ Lục cũng đã ở đây một thời gian.
Khâu Lệ Nhàn nấu canh, Lục Hiến mang đến thăm ông cụ Lục, nhưng không thể vào cửa, bị lễ tân của viện điều dưỡng chặn lại.
"Xin lỗi, thưa cậu ba, anh không có trong danh sách thăm hỏi."
Lục Hiến cười lạnh, "Tôi đến thăm ông nội của mình mà còn cần các người phê chuẩn à? Thật nực cười."
"Khoảng thời gian này có quá nhiều người đến thăm Lục lão tiên sinh, để tránh làm phiền ông ấy nghỉ ngơi, bên này yêu cầu phải hẹn trước với cô Lục Mị."
"Tôi mà còn phải hẹn trước với Lục Mị sao? Chậc, cầm lông gà làm lệnh tiễn sao."
Cô lễ tân mỉm cười nhìn Lục Hiến, không nói thêm gì nữa.
Lễ tân thầm nghĩ: Lục Mị là con gái ruột của Lục Tùng Thương, là tiểu thư danh giá nhà họ Lục. Lục Hiến chẳng qua chỉ là con của một đứa con riêng, có gì mà vênh váo, còn dám coi thường Lục Mị.
Hai bên giằng co một lúc lâu, Lục Hiến đành phải gọi điện cho Lục Mị.
"Có việc gì sao, anh ba?"
Lục Hiến: "Anh đến viện điều dưỡng thăm ông nội, lễ tân không cho vào, còn bắt anh phải hẹn trước với em."
"Giờ này ông nội đang ngủ trưa, anh đợi một chút, nửa tiếng nữa là ông dậy thôi."
Đầu dây bên kia dường như có người đang thúc giục Lục Mị đi họp.
"Xin lỗi anh ba nhé, lát nữa em sẽ nói với bên viện điều dưỡng một tiếng. Em đi làm việc trước đây."
Điện thoại bị ngắt.
Bây giờ Lục Hiến mới nhận ra, trong số bốn người thuộc thế hệ trẻ nhà họ Lục, ngoài Lục Sầm ra, Lục Mị, người mờ nhạt nhất, lại là người duy nhất còn ở lại tập đoàn.
A, giả heo ăn thịt hổ.
Mùa xuân ở Cảng Thành, cây cối xanh um, hoa tử kinh trong vườn đã nhú ra những chiếc lá non xanh mơn mởn.
Lục Hiến vịn ông cụ chống gậy đi dạo trong vườn hoa.
"Sao bây giờ mới đến thăm ông? Bận lắm à?"
Lục Hiến cười khổ, "Công ty gần đây có nhiều việc, cũng hơi bận ạ. Hôm nay cháu cũng đã dời mấy cuộc họp để đến thăm ông."
Ông cụ gật gật đầu, "Ông cũng có nghe nói, nếu có áp lực kinh tế thì cứ nói với ông."
"Không sao đâu ông nội, cháu có thể giải quyết được."
Ông cụ vỗ vỗ mu bàn tay anh ta, "Ông biết cháu là người có bản lĩnh."
Đi đến chiếc ghế mây trong vườn ngồi xuống, y tá riêng mang canh mà Lục Hiến vừa mang tới cùng với trà chiều ra.
"Mẹ cháu đã hầm canh bong bóng cá ốc biển mấy tiếng đồng hồ, ông nội nếm thử đi ạ." Nói xong, anh ta đưa một muỗng canh sứ qua.
Ông cụ nhận lấy: "Bác cả của cháu cũng chỉ là nóng giận nhất thời thôi, qua một thời gian hết giận là được. Người một nhà không có thù qua đêm."
Lục Hiến cười cười.
"Đúng rồi, cháu với người phụ nữ kia chia tay chưa? Loại người đó chỉ đến để lừa tiền nhà họ Lục thôi!"
"Chia tay lâu rồi ạ," Lục Hiến thở dài, "Thật ra ông nội ơi, cháu cũng bị người phụ nữ đó lừa. Hoàn toàn không phải cháu cùng cô ta đi lừa tiền của bác cả đâu. Cháu và bác cả là người một nhà, sao cháu có thể làm chuyện đó được?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!