Lê Sơ Huyền nghiêng đầu nhìn anh.
"Lục tổng đang muốn hoàn thành giấc mộng thời niên thiếu không có được tôi sao?"
Những tình ý như có như không mà cô vô tình phát hiện ra thời trung học, lẽ nào thật sự chỉ là ảo giác của cô?
Người đàn ông không nói gì, lòng bàn tay anh v**t v* lưng cô một cách đầy nhịp điệu, những gợn sóng không thể che giấu trong mắt sắp sửa nhấn chìm cô.
"Tại sao Lục tổng lại cảm thấy mình sẽ thắng?" Lê Sơ Huyền cười hỏi.
"Có quan trọng không?" Thắng hay thua thì có quan hệ gì đâu? Kết quả sau cùng vẫn là thứ anh muốn.
Lê Sơ Huyền bừng tỉnh.
Cô cúi người, vùi mặt vào hõm vai anh, đôi môi đỏ dán vào vành tai anh, hơi thở như lan, cảm giác tê dại râm ran lan khắp toàn thân.
Cô khẽ nhúc nhích cơ thể để tránh đi sự nóng bỏng, nhỏ giọng nói: "Vậy Lục tổng hy vọng tôi thắng hay là tôi thua đây?"
Anh nhắm mắt, sự tự chủ trong nháy mắt tan rã. Anh ấn vào gáy cô, vừa định hôn lên môi cô thì điện thoại đúng lúc này lại vang lên.
Lê Sơ Huyền quỳ trên sofa, tầm mắt dừng lại trên màn hình điện thoại đang sáng lên trên bàn trà, cô trêu chọc: "Lộ Xuyên tìm anh kìa, nửa đêm nửa hôm chắc là có việc gấp đấy."
Cô nhoài người lấy điện thoại của anh, còn tốt bụng giúp anh bắt máy rồi đặt bên tai anh.
Cho đến khi, ánh mắt sâu thẳm của anh bị sự lạnh lẽo thay thế, anh chủ động nhận lại điện thoại từ tay cô.
Lê Sơ Huyền hiểu Lục Sầm, biết anh trước nay không bao giờ để lộ cảm xúc ra ngoài. Sự thay đổi trong ánh mắt anh quá rõ ràng.
Lê Sơ Huyền tụt xuống khỏi đùi anh, đi lấy túi xách bị ném ở huyền quan để tìm điện thoại.
Cô vừa cầm lấy túi xách, còn chưa kịp tìm thấy điện thoại thì chuông đã vang lên.
Là điện thoại của Nghê Tâm.
"Lê tổng, trên mạng có người tung ảnh của chị và Lục tổng, không chắc có phải ảnh ghép không. Hot search đã bùng nổ rồi, chị mau lên xem đi."
Trái tim Lê Sơ Huyền như ngừng đập trong khoảnh khắc, cả người cô lạnh toát.
Nghê Tâm không biết mối quan hệ của cô và Lục Sầm nên mới nghi ngờ là ảnh ghép. Chỉ có cô biết, những bức ảnh đó rất có thể là thật, hơn nữa còn không phải kiểu ảnh nửa thật nửa giả như vụ #Chị_em_nhà_giàu_tranh_giành_gia_sản lần trước.
Cô mở loa ngoài, dòng hot search đầu tiên chói lọi treo ở đó: [Trước mặt là đối thủ, sau lưng là tình nhân]. Bấm vào xem, quả thật là cô và Lục Sầm không sai.
Là những bức ảnh đi dạo ở cảng Victoria vào dịp Giáng sinh năm nay, tấm nào tấm nấy đều vô cùng thân mật, không có một kẽ hở nào để viện cớ.
"Lê tổng, tập đoàn Lục thị đã cho gỡ hot search rồi, chúng ta phải làm sao bây giờ ạ?"
Gỡ xuống chính là thừa nhận sự thật, mà không gỡ thì lại không thể để những bức ảnh treo chói lọi như vậy.
Lê Sơ Huyền bình tĩnh nói: "Lục thị đã động thủ, chúng ta cứ tạm thời án binh bất động."
"Vâng ạ."
"Lê Sơ Huyền, đi thay quần áo." Lục Sầm đã nói chuyện điện thoại xong, từ sofa đi tới. Nhìn thấy bộ dạng của cô, anh chắc chắn cô cũng biết chuyện, không nói nhiều lời, anh chỉ giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Nghê Tâm: "Lê tổng, chị không ở căn hộ sao? Bây giờ chị…"
"Bây giờ tôi sẽ đến Thâm Thành trước, có chuyện gì khác cứ gửi tin nhắn cho tôi." Cô cúp điện thoại.
Không có cuộc gọi nào từ nhà họ Lê. Mở WhatsApp ra, nhóm chat gia đình im phăng phắc, không một tin nhắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!