Anh không cho cô cơ hội trả lời, một giây sau đã bế thốc cô lên khỏi mặt nước. Bàn tay anh lướt nhanh qua tấm bình phong gỗ hoa lê, vơ lấy chiếc áo choàng tắm rồi khoác lên người cô.
Ngay khoảnh khắc ấy, tiếng cửa kính bị kéo mạnh sang một bên vang lên. Tiểu viện suối nước nóng nhà Lê Hàm ngay sát vách đột nhiên vọng lại tiếng cười nói ồn ào.
Lê Hàm: "Ủa, không phải chị Nguyệt ở đây sao? Đèn trong sân nhà chị ấy sáng kìa."
Vào ban đêm, các tiểu viện suối nước nóng sẽ được bật đèn tường đồng bộ. Thường ngày, chỉ khi Lê Sơ Huyền ở đây mới bật thêm những ngọn đèn đặt dưới đất cạnh bể tắm. Lê Hàm ở cạnh căn phòng cô đã lâu, hiểu rõ thói quen của cô như lòng bàn tay.
Lê Dục bực bội nói: "Thì gọi một tiếng là được chứ gì."
Lê Sơ Huyền không tiếng động mà ra khẩu hình với Lục Sầm: "Đi mau đi."
Nói xong, cô vùi mặt vào lồng ngực đẫm nước của anh.
Lục Sầm khẽ cười.
Ngay khoảnh khắc bước vào phòng, họ nghe thấy Lê Hi nói: "Gọi như vậy mất mặt lắm, đi gõ cửa phòng em ấy đi."
Cơ thể trong lòng Lục Sầm rõ ràng căng cứng lại.
Điện thoại vẫn còn ở trong giỏ đồ ngoài tiểu viện, bây giờ thì đừng hòng quay lại lấy.
Lê Sơ Huyền nói: "Lên lầu hai."
Lục Sầm lờ đi yêu cầu của cô, đặt cô xuống ghế sofa ở phòng khách tầng một, ôm lấy cô trong bộ dạng ướt sũng rồi hôn sâu.
Cô cảm thấy giây tiếp theo sẽ có người đến gõ cửa, nhưng vẫn không nhịn được mà vòng tay qua cổ anh đáp lại, dần dần chìm đắm.
Trong nhà có hệ thống nhiệt độ ổn định, nhưng vừa từ suối nước nóng lên, sự chênh lệch nhiệt độ vẫn khiến cô không kìm được mà nép sát vào nguồn nhiệt, ôm anh càng lúc càng chặt.
Lý trí đã bay đi từ khi nào, chỉ còn lại thân hình ấm áp của anh và nụ hôn rung động khuấy đảo thủy triều trong lòng.
Giây tiếp theo, tiếng gõ cửa đã phá vỡ sự kiều diễm, kh*** c*m tức thì tan biến.
Lê Sơ Huyền cạn lời. Lục Sầm cười một cách xấu xa, ôm cô ngồi dậy, chỉnh lại chiếc áo choàng tắm lúc nãy được quấn một cách lộn xộn, rồi thong thả thắt chặt đai lưng lại cho cô.
Anh ngồi trên sofa, vỗ nhẹ vào mông cô, "Đi mở cửa đi."
Lê Sơ Huyền: "…"
Cô không tình nguyện đi qua sân trước, kéo cánh cửa gỗ cổ kính ra, dựa vào khung cửa, chân mềm nhũn.
"Có chuyện gì vậy?"
Người đến gõ cửa là Lê Húc, có lẽ đã oẳn tù tì thua nên bị phái đến đây.
Lê Húc nhìn Lê Sơ Huyền, cả người cô còn vương hơi nước như vừa từ suối nước nóng bước ra, đôi mắt long lanh ngấn nước, cả khuôn mặt cũng vì hơi nóng mà ửng hồng như đánh phấn yên chi, còn đẹp hơn cả má hồng.
Mặc dù Lê Sơ Huyền đã từ chối họ trong nhóm chat, cô ấy vẫn trực tiếp truyền lời: "Tụi em đang mở tiệc suối nước nóng ở sân nhà chị Hàm, chị Nguyệt có muốn tham gia không?"
"Không cần đâu, sáng mai chị có chuyến bay đi Manhattan công tác, tối nay chị muốn ngủ sớm." Sáng mai đi công tác là thật, ngủ sớm là giả. Có Lục Sầm ở đây thì không thể nào ngủ sớm được, mặt cô không đổi sắc mà nói.
Lê Húc gật đầu đồng tình, ngáp một cái, "Em cũng thấy nên ngủ sớm dậy sớm, nhưng họ cứ nói hôm nay vui, phải chơi muộn một chút."
Rõ ràng đã chơi cả ngày, người mệt lả đi rồi, họ lại nói mệt thì ngâm suối nước nóng là khỏe ngay.
"Vậy tụi em sẽ nói nhỏ thôi."
Đóng cửa lại, Lê Sơ Huyền chậm rãi đi vào nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!