Chương 43: Tiểu mỹ nhân của suối nước nóng…

Trong tiểu viện suối nước nóng cổ kính, những chiếc đèn lồng bằng giấy viết tay được treo trên giá đèn hoa cúc lê đặt dưới đất. Trên chiếc bàn vuông nhỏ bằng gỗ tử đàn lá nhỏ là một bình mai gốm men trắng cắm những đóa tulip màu hồng nhạt.

Trên tấm bình phong đời Minh chạm nổi hoa văn cỏ cây vắt một chiếc áo choàng tắm.

Bể tắm nước nóng riêng tư được rắc đầy cánh hoa hồng đỏ. Sóng nước đẩy chiếc khay gỗ nổi lềnh bềnh ra xa, ánh lửa từ cây nến thơm trên khay bị gió đêm thổi lúc tỏ lúc mờ.

Trong bể tắm, nước suối ấm nóng ngập qua eo bụng, người đàn ông dang rộng hai tay gác lên thành bể. Lê Sơ Huyền quấn khăn lông, quỳ trên thành bể, cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng hơi se lạnh của anh.

Móng tay cô lướt qua yết hầu, khiến người đàn ông khẽ rên lên.

Cô đắc ý cười cười, nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh cô lập tức thu lại nụ cười.

Cô dời ánh mắt đi, cầm lấy ấm trà nóng đang được giữ ấm trên chiếc bếp nhỏ gần đó, "Lục tổng có muốn uống trà không?" Hỏi xong không đợi anh trả lời, cô đã cầm tách trà có độ ấm vừa phải đưa đến miệng anh. Có lẽ do không điều chỉnh tốt góc độ, cô đưa hơi vội, trà từ khóe môi anh tràn ra, men theo đường nhân ngư chảy xuống hòa vào dòng nước.

Có một chút, cảnh đẹp ý vui.

"Chậc chậc," Lê Sơ Huyền cảm khái, "Cũng không biết kiếp trước anh đã làm bao nhiêu việc tốt, mới đổi lại được kiếp này có tôi quỳ gối dâng trà. Chắc bậc đế vương thời xưa cũng chỉ được hưởng thụ đến thế này là cùng."

Cánh tay anh ôm lấy eo cô dùng sức, cả người cô xoay một vòng rồi rơi vào lòng anh. Dòng nước ấm áp lập tức bao bọc toàn thân, làm ướt đẫm chiếc khăn lông trên người. Lục Sầm kéo nó xuống, ném lên bờ.

Anh cúi xuống nói bên tai cô: "Vậy những lúc tôi quỳ gối phục vụ Lê tổng, Lê tổng có cảm thấy mình đang hưởng thụ như bậc nữ hoàng không?"

Những ký ức nóng bỏng và kiều diễm của những đêm đó ùa về, ăn mòn lý trí, còn nóng hơn cả dòng nước suối lúc này. Ngón tay cô đặt lên môi anh, "Câm miệng đi."

Người đàn ông bật cười.

Lòng bàn tay thô ráp của anh cọ xát vào phần thịt mềm bên hông cô, "Tuy rằng lần nào em cũng nói không cần, nhưng phản ứng lại rất thành thật."

"Tôi sai rồi Lục tổng, tôi không nên nhắc đến chủ đề này." Cô thành khẩn nhìn vào mắt anh, nhưng tay lại đang sờ loạn trên cơ bụng.

"Xin lỗi thì phải có dáng vẻ của người xin lỗi," bàn tay anh mân mê đôi môi căng mọng của cô, "Lê tổng thấy sao?"

Lê Sơ Huyền nghiêng đầu, cô bơi về phía chiếc khay gỗ đang trôi dạt. Dưới làn nước lấp lánh, thân hình trắng nõn lướt đi như một nàng tiên cá nhỏ linh hoạt.

Một lát sau, nàng tiên cá nhỏ kéo chiếc khay quay trở lại. Trên khay là hai ly rượu vang đỏ nóng pha với quế và cam lát.

Cầm lấy ly rượu vang nóng, cô đưa cho anh một ly, còn chu đáo cắm thêm một chiếc ống hút.

Lục Sầm nhận lấy ly rượu, nhướng mày.

"Lời xin lỗi này đủ thành khẩn chưa?" Hai chiếc ly chạm vào nhau.

Giây tiếp theo, nụ hôn mang theo vị rượu vang đỏ. Cô quỳ trên đùi anh, cúi người chủ động hôn sâu, môi lưỡi quấn quýt, càng hôn càng sâu.

Người đàn ông từ lúc đầu chỉ dang tay, đến khi vịn lấy eo cô, rồi cánh tay siết chặt, đảo khách thành chủ.

Nụ hôn từ môi đỏ chuyển đến sau tai, anh đột nhiên dừng lại một chút, "Ngày mai còn phải làm tóc không?"

"Ngày mai không cần, ngày mai phải đi công tác…" Lời còn chưa dứt, một nụ hôn mạnh mẽ đã rơi xuống, để lại một vệt đỏ.

Trên làn da trắng đến lóa mắt, vết tích ấy thật quyến rũ, khiến người ta muốn lưu lại một dấu vết đậm hơn nữa.

Những nụ hôn dày đặc từ sau tai rơi xuống xương quai xanh. Cảm giác tê dại từ xương sống lan theo dòng máu ra khắp toàn thân. Cô cắn môi th* d*c, toàn thân mềm nhũn vô lực, chìm vào trong nước.

Anh ôm chặt lấy cô không cho trốn thoát.

Từng bước dồn dập, không thể lùi bước, chỉ có thể đón nhận sự nóng bỏng.

Nước suối dập dềnh, suy nghĩ phiêu đãng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!