Cảm nhận được cơ thể cô đang căng cứng, người đàn ông không tiếng động mà mỉm cười. Lê Sơ Huyền bực bội véo mạnh vào eo anh, nhưng chỉ cảm nhận được sự rắn chắc như đá.
Bàn tay che mắt cô rời đi, thay vào đó là những ngón tay giữ chặt lấy cằm cô, buộc cô phải ngẩng lên đón nhận một nụ hôn sâu và đầy chiếm hữu. Trong khoảnh khắc môi lưỡi giao nhau, lý trí của cô hoàn toàn sụp đổ, một luồng điện tê dại chạy dọc sống lưng, khiến cả người cô mềm nhũn.
Bản nhạc "Giai điệu trên dây Sol" từ chiếc điện thoại vẫn còn vang lên.
Người bên ngoài dường như cũng nghe thấy tiếng chuông, lại tiếp tục gõ cửa, "A Nguyệt, em có ở trong đó không?"
Lê Hi không hiểu: "Điện thoại rõ ràng ở bên trong, sao lại không nói gì?"
Lê Hàm đột nhiên vỗ đầu một cái, "Lúc nãy em thấy chị ấy ấy ở dưới lầu, chị ấy hoàn toàn không cầm điện thoại."
Lê Hi trợn trắng mắt, "Xuống dưới tìm tiếp vậy."
Người bên ngoài cuối cùng cũng đi rồi, Lê Sơ Huyền thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi rũ rượi nằm vật ra giường.
Lục Sầm vỗ nhẹ vào eo cô, cười trầm thấp, "Nhớ bảo dì giúp việc thay ga giường nhé, ga giường ướt rồi."
Người đàn ông đứng dậy xuống giường, đi chân trần lên tấm thảm lông màu tím tro của cô, mu bàn chân trắng nõn với những đường gân hiện rõ, từng bước đi cao ngạo mà tao nhã.
Anh nhặt quần áo rơi vãi trên thảm lên rồi đi vào phòng thay đồ. Sau khi chỉnh trang tươm tất, anh bước ra ôm cô vào chiếc sofa đơn trong phòng thay đồ.
Anh lấy một chiếc váy mới màu hồng khói từ tủ quần áo, "Mặc cái này nhé?"
Lê Sơ Huyền đang dặm lại lớp trang điểm trước gương toàn thân, Lục Sầm đứng sau lưng giúp cô cài dây váy.
Cô đóng nắp thỏi son lại, mím môi, đặt thỏi son lên bàn trang điểm, "Trong tủ còn một chiếc màu champagne cùng tông, sao anh không lấy?"
Cài xong chiếc khuy ngọc trai trên dây váy, Lục Sầm cười trầm thấp, "Để Lê tổng giấu đầu hở đuôi một chút."
Thực tế, anh đã nhìn thấy chiếc váy dài màu champagne đó, toàn bộ phần lưng hở hang, chỉ có hai sợi dây chuyền ngọc trai trang trí, không hề có tác dụng che đậy. Anh có lòng riêng không muốn cô mặc cái váy đấy, nhưng anh không nói ra.
Lê Sơ Huyền trang điểm xong, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, "Còn mười lăm phút nữa là khai tiệc, bây giờ xuống là vừa."
Cô lấy ra đôi giày cao gót da cừu nhỏ màu trắng cao mười centimet.
Lục Sầm cười cười, "Vừa mới vận động kịch liệt xong, còn đi giày cao như vậy?"
Lê Sơ Huyền không để ý đến anh, quay người nhìn thấy mái tóc ngỗ ngược của anh, tốt bụng vuốt lại cho anh. Cô lấy chiếc kính trên giá ở hành lang đeo cho anh, hài lòng gật gật đầu, "Vẫn là tên cặn bã lịch lãm đó."
Cô vịn vào cánh tay rắn chắc của anh để đi giày, bị Lục Sầm ngăn lại, "Đổi đôi khác đi."
Lê Sơ Huyền cười bạc bẽo, "Lục tổng đã bắt đầu quản cả chuyện tôi mặc gì rồi sao?"
Lục Sầm ôm lấy eo cô, cúi đầu nói bên tai cô, giọng nói hay đến mức phạm quy. "Sợ Lê tổng thể lực không chống đỡ nổi mà ngã, sau này Lê tổng còn làm sao tung hoành ở Cảng Thành được nữa?"
Lê Sơ Huyền tức đến bật cười, "Nói câu nào tốt lành hơn không được à?"
Ra khỏi cửa, Lê Sơ Huyền dùng cằm ra hiệu về phía cầu thang họ vừa đi lên, "Anh đi đường cũ về đi."
Lục Sầm cúi đầu cười cười, "Sao tôi lại giống như người tình không thể thấy ánh sáng của Lê tổng thế nhỉ?"
"Hửm? Chẳng lẽ không phải sao?"
Đúng 8 giờ tối, tiệc tối trong vườn hoa bắt đầu.
Lê Sơ Huyền vừa ngồi xuống, Lê Hi bên cạnh đã hỏi cô, "Vừa nãy tìm em nửa ngày, em đi đâu thế?"
Sự ái muội trong bóng tối dường như vẫn còn quấn quýt chưa tan. Lê Sơ Huyền chột dạ nhìn trời, "Váy bị rượu vang đỏ đổ lên, em về phòng thay đồ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!