"Kể hết đi, kể hết đi."
"Về Lục thị và Lê thị, mối quan hệ phải ngược dòng đến đời của Lục lão tiên sinh và Lê lão tiên sinh. Nghe người lớn trong nhà nhắc qua một lần, hình như là vì Lê lão tiên sinh thời trẻ bị Lục lão tiên sinh gài bẫy một vố, nên quan hệ hai người vẫn luôn không tốt. Sau này cả hai nhà ngày càng lớn mạnh, va chạm lại càng nhiều hơn. Dù sao thì theo tin tức vỉa hè, lúc Lê lão tiên sinh lâm bệnh qua đời vẫn còn đang mắng Lục lão tiên sinh."
"Thế còn Lục tổng và Lê tổng thì sao?"
"Chị tôi là bạn học cùng lớp với họ. Nghe nói hai người từ hồi đi học đã không ưa nhau rồi, cái gì cũng phải tranh giành một phen, không chỉ giới hạn ở bài vở mà còn cả các cuộc thi đấu."
"Thời đi học thì giành hạng nhất, bây giờ thì giành dự án. Tóm lại là không muốn để đối phương sống yên ổn thôi."
Mọi người cùng cười.
Đột nhiên, không biết điện thoại trong túi xách của ai reo lên một tiếng.
Lâm Mộng Dao lấy điện thoại ra liếc qua tin nhắn: "Anh trai bảo tôi qua đó chào hỏi người lớn, tôi đi trước nhé."
"Đi đi, đi đi, đợi cậu về rồi nói tiếp."
Bóng dáng Lâm Mộng Dao biến mất khỏi khu vườn nhỏ.
Tại bàn tròn nhỏ vang lên một tiếng cười nhạo: "Nhà giàu mới nổi đúng là không thể bước lên vũ đài lớn được."
"Cưng ơi, công ty nhà người ta nhỏ mà, mấy trăm vạn là ghê gớm lắm rồi."
Mọi người đưa mu bàn tay che miệng cười một cách tao nhã.
Nơi Lục Sầm đi đến luôn có người tung hô xu nịnh. Những người đến chào hỏi anh cứ đến rồi đi không ngớt, ai cũng muốn nhân cơ hội này để tìm kiếm một cơ hội hợp tác với anh.
Mãi mới tiễn đi được một tốp người, Cố Vi thở phào nhẹ nhõm, oán trách: "Lần sau cháu đừng có đi dự tiệc tối với dì nữa, mặt dì cười đến cứng đờ cả rồi."
Cố Vi ở trong giới thời trang như cá gặp nước, bàn về các buổi trình diễn thời trang và xu hướng thịnh hành thì nói không hết chuyện. Nhưng đi cùng người cháu ngoại này thì toàn là dân kinh doanh đến để làm quen.
Anh chỉ lạnh nhạt lắng nghe, sớm đã quen với những trường hợp này.
Mãi cho đến khi người đến tự cảm thấy không nói được gì nữa rồi rời đi.
Người đến quá nhiều, mặc dù Lục Sầm vẫn giữ bộ mặt tảng băng ít nói cười đó, nhưng Cố Vi đã nhìn ra sự mất kiên nhẫn trong ánh mắt của anh.
"Nói đi cũng phải nói lại, ngày thường hiếm khi cháu tham gia tiệc tối, tiệc sinh nhật của bà cụ Lê lại không mời nhà họ Lục, cháu đến đây làm gì?"
"Không phải là đi cùng dì sao ạ?" Anh hờ hững đáp.
"Cháu thôi đi."
Cố Vi còn không hiểu anh sao? Ngày thường bận tối mắt tối mũi, thần long thấy đầu không thấy đuôi. Ngoài việc thỉnh thoảng đi cùng bà xem trình diễn thời trang, những lúc khác tìm không ra người. Cho nên bà luôn cảm thấy anh đi xem show cùng mình cũng là có mục đích riêng.
Mà anh lại đặc biệt không thích những dịp thế này. Ngày thường đều là tổng trợ lý Lộ Xuyên của anh giúp anh chặn người, hôm nay là tiệc nhà họ Lê, thân phận của Lục Sầm chỉ là người đi cùng bà, nên Lộ Xuyên không có mặt.
Cố Vi còn định hỏi thêm, lại có người đi tới.
Bà định giúp anh chặn lại, nhưng khi ngẩng đầu lên lại thấy sự mất kiên nhẫn giữa hai hàng lông mày của anh đã tan đi, trong mắt ánh lên vẻ hứng thú.
Người đến trạc tuổi anh, gương mặt có thể so với các tiểu thịt tươi đang nổi tiếng, cười lên lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu. Phía sau còn có một một cô gái đang đi theo.
"Lục tổng, lâu rồi không gặp. Vị này chắc hẳn là Cố tổng của thời trang Sông Băng."
Lục Sầm giới thiệu với Cố Vi: "Vị này là Lâm tổng của công ty công nghệ sinh học Khai Tự."
Hai người bắt tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!