Chương 38: Ánh trăng mời gọi

Bộ mặt thật của Lục Sầm dưới lớp mặt nạ, cô đã sớm nhìn thấu.

Có lẽ trong mắt người ngoài, người nắm quyền của tập đoàn Lục thị là một người đàn ông xuất chúng, ưu nhã và kiêu hãnh, có quyền thế, sở hữu khối tài sản không đếm xuể, là giấc mơ của mọi danh viện Cảng Thành.

Cô đã sớm thấy linh hồn đen tối anh ẩn giấu, một thế giới mà chỉ riêng cô được đặt chân vào. Vậy mà, cô vẫn cam tâm bước qua ranh giới, tự nguyện để màn sương của anh nuốt chửng, để bóng tối ấy nhấn chìm.

Vết cắn trên vai rỉ máu, đỏ thẫm trên nền da trắng muốt. Vệt hằn trên cổ tay vừa được buông tha vẫn còn ửng đỏ.

Bỏ qua tất cả, cô vòng tay qua cổ anh, để hơi thở của họ quyện vào nhau làm một. Giọng cô thì thầm, kiên định: "Cho nên, chưa bao giờ tồn tại hai chữ hối hận."

Bàn tay anh siết lấy gáy cô, môi tìm môi, xóa sạch mọi khoảng cách. Sự xâm chiếm mất kiểm soát, lý trí bị ném vào quên lãng. Cơn triều tình ái dâng lên như đại dương về đêm, bề mặt tĩnh lặng nhưng bên dưới là sóng ngầm cuồng nộ, chực chờ cuốn phăng tất cả. Không một nơi để trốn chạy.

Họ đều biết ngày mai là hiện thực phũ phàng với công việc ngập đầu và một buổi sáng không được phép đến muộn. Nhưng không một ai đủ sức rút lui khỏi cơn lốc ái tình này. Lục Sầm cũng biết đây không phải là lúc, anh vốn chẳng định ở lại.

Thế nhưng, ánh trăng đêm nay quá mức dịu dàng, và hương diên vĩ quanh quẩn nơi cô lại quá đỗi mời gọi.

Thân thể cô bị giam hãm giữa hai thái cực: phía trước là mặt kính lạnh băng, sau lưng là lồng ngực nóng như lửa đốt. Cô bấu víu lấy mặt kính, nhìn ánh đèn cảng Victoria nhòe đi trong tầm mắt. Hơi thở nóng rực của họ phủ mờ tấm kính, in hằn dấu tay của mười ngón đan chặt.

Tiếng r*n r* của cô chỉ khiến anh thêm phần chìm đắm, lún sâu vào vực thẳm mê hoặc.

Màn sương tan. Anh nhìn thấy vầng trăng mùng bảy, như một nét phác bạc treo lơ lửng giữa những tầng mây.

Sau kỳ nghỉ Tết, công việc vô cùng bận rộn, dự án Thùy Thành cũng bắt đầu khởi công.

Lê Sơ Huyền đã tăng ca liên tục nửa tháng, mỗi ngày chỉ ngủ được năm tiếng.

Hôn lễ của Lê Vụ cũng sắp đến. Cô ấy nói trong ngày cưới sẽ chuẩn bị tám bộ lễ phục, mỗi bộ đều có kiểu dáng, tông màu và chất liệu khác nhau, trang phục của người nhà họ Lê cũng phải phối hợp với lễ phục của cô ấy.

Vì vậy, mọi người đều không có thời gian để đến xưởng may đo.

Nói là bận đến chân không chạm đất cũng không ngoa.

Lục Sầm cũng không khá hơn cô là bao, các dự án cần thúc đẩy, còn có cả việc điều động nhân sự trong tập đoàn.

Lục Tiêu rời khỏi tập đoàn, được điều đến Đông Nam Á để khai phá thị trường. Phe cánh của Lục Tiêu trong tập đoàn cũng bị mang đi một phần, số còn lại đều bị điều xuống các công ty con.

Lục Sầm còn nhân cơ hội thanh trừng phe phái cũ của ông cụ Lục.

Mọi người đều nói, thời đại của ông cụ Lục đã qua rồi.

Sau này, tập đoàn Lục thị chỉ là tập đoàn Lục thị của một mình Lục Sầm.

Ba năm trước, Lục Sầm thanh trừng các chi thứ, ba năm sau thanh trừng chi chính, dọn sạch mọi chướng ngại vật để độc chiếm quyền lực.

Chỉ có một người nằm ngoài dự đoán của mọi người. Lục Mị, người luôn là nhân vật bên lề trong lứa trẻ nhà họ Lục, sau khi rèn luyện ở vị trí cơ sở tại khách sạn Bích Thủy Vân Gian, đã được gọi về trụ sở chính của tập đoàn.

Lúc này, Lục Mị đang ở trong văn phòng của Lục Sầm.

Cô ấy bối rối đan các ngón tay vào nhau, cúi đầu hỏi nhỏ: "Anh, có phải anh sợ ông nội không vui không ạ?" Cho nên mới gọi cô ấy về.

Trên tay Lục Sầm là bản đánh giá cuối năm ngoái của Lục Mị, mọi phương diện đều xuất sắc. Trong đợt điều chỉnh vị trí lần này, cô ấy thậm chí còn là một trong những ứng cử viên cho chức quản lý bộ phận phòng khách.

Anh đặt tài liệu xuống, nhướng mi lạnh lùng nhìn cô ấy: "Em đang nghi ngờ năng lực của chính mình sao?"

Lục Mị kinh ngạc nhìn anh.

Cô ấy dĩ nhiên chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của mình. Học vị của anh trai Lục Tiêu có được là nhờ ông nội quyên góp cho trường cả một tòa nhà. Còn cô ấy, đã tự lực thi đỗ, suốt những năm đại học luôn duy trì thành tích xuất sắc và năm nào cũng giành được học bổng. Khi tốt nghiệp đi thực tập, cô ấy vẫn luôn tự tin rằng năng lực của mình vượt trội hơn hẳn các đồng nghiệp cùng cấp.

Dù tính cách có phần nhút nhát, nhưng cô ấy rất thông minh. Cô ấy biết rõ, từ khi Lục Sầm trở về tiếp quản công ty và ra sức chèn ép gia tộc, thì bản thân cô ấy cũng chỉ là một người mang họ Lục. Trong mắt anh, cô ấy và những kẻ bất tài như Lục Tiêu hay Lục Hiến vốn chẳng có gì khác biệt. Vì vậy, dù năng lực có xuất chúng đến đâu, cô ấy cũng sẽ không bao giờ có đất dụng võ, không bao giờ có được cơ hội.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!