Chương 36: Món quà, anh có thích không?

Cả dịp Tết, nhà họ Lê gần như lúc nào cũng tụ tập bên nhau, trừ vài người thỉnh thoảng ra ngoài tụ tập với bạn bè, còn lại thời gian đều cùng nhau chơi mạt chược, đánh cờ, chơi board game và tán gẫu.

Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, chủ tịch Lê và bà Trang ra ngoài ăn cơm với bạn bè.

Lê Sơ Huyền ở nhà cũ chơi cờ cá ngựa cùng Lê Hi và những người khác.

Lê Húc đã đặt làm một bộ cờ cá ngựa phiên bản khổng lồ, bàn cờ chiếm trọn cả sảnh chính.

Quân cờ to như cái gối ôm, muốn di chuyển quân cờ còn phải chạy bộ. Chơi một ván xong ai nấy đều kiệt sức, cả bốn người mệt đến mức nằm xoài ra đất.

Lê Dục than thở: "Anh tập cardio một tiếng đồng hồ cũng không mệt như thế này."

Trong suốt quá trình, phải chạy đến nhặt xúc xắc để tung số, rồi lại chạy đến cúi người nhặt quân cờ đặt vào vị trí. Ai mà tung được số 6 thì còn thảm hơn, phải lặp lại quá trình này hai lần.

Sau một ván, hai người thắng cuộc có thể lui về nghỉ ngơi, người thua phải tiếp tục tham gia vòng tiếp theo.

Lê Hàm nói: "A Húc, kẻ thù phái anh tới để hành bọn em đúng không?"

Lê Húc hùng hồn đáp lại: "Tết nhất ăn nhiều như vậy, bây giờ không giảm béo thì ngày mai làm sao ra đường gặp người khác được? Nhanh lên nhanh lên, vận động đi nào."

Mọi người: …

Lê Sơ Huyền thắng ván này, cô thở phào nhẹ nhõm.

Cô đi sang một bên rót một ly trà trái cây, nhìn họ bắt đầu ván tiếp theo.

Thật ra cô có chút tò mò, nếu Lục Sầm tham gia vào trò chơi trẻ con này, liệu thái độ của anh có thong dong không?

Nếu cùng anh chơi Ma Sói, chắc chắn cô sẽ là người bị giết đầu tiên, sau đó mặt anh sẽ không đổi sắc mà tẩy trắng cho mình.

Thôi, cô nghĩ nhiều rồi, một cỗ máy công việc như anh làm sao có thể tham gia vào trò chơi nhàm chán thế này được?

Đặt ly nước xuống, Lê Sơ Huyền chuẩn bị trở về phòng mình ở tầng 4.

Trò chơi này quá tốn sức, cô không muốn đi thang bộ. Lúc đợi thang máy, cửa mở ra, bác gái cả từ trong thang máy bước ra, tò mò hỏi cô: "Sao không chơi nữa vậy cháu?"

"Cháu về phòng xử lý chút việc ạ."

"Nghỉ lễ mà cũng phải tăng ca à." Ánh mắt bác gái cả tràn ngập sự đồng cảm, thuận tay đưa cho cô một túi kẹo dẻo.

Lê Sơ Huyền: …

Thật ra cô đã qua cái tuổi được dỗ bằng kẹo rồi.

Phòng của cô có một phòng sách nhỏ thông với ban công, thiết kế theo kiểu không gian bán mở.

Cô ngồi vào bàn làm việc, nhận cuộc gọi của Nghê Tâm và bật loa ngoài, thong thả xé túi kẹo dẻo.

Nghê Tâm nói: "Lê tổng, Ảnh đã được tung ra ngoài rồi ạ."

Viên kẹo dẻo bọc một lớp bột chua, cô vừa mới uống xong ly trà trái cây ngọt lịm nên bất giác rùng mình.

Nghê Tâm: "Lê tổng, chị có đang nghe không ạ?"

"Nói tiếp đi."

Nghê Tâm: "Chúng ta không mua hot search, nhưng hashtag đã được đẩy lên top cuối của hot search rồi."

Cúp điện thoại, Lê Sơ Huyền mở ứng dụng mạng xã hội.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!