Chương 34: Chúng ta có cả đêm dài để em từ từ cầu xin

Đôi môi hơi lạnh của anh dừng lại sau gáy cô, khiến cô khẽ run rẩy.

Đầu ngón tay ấm áp lướt qua xương bướm, cảm giác từ móng tay mượt mà khơi lên xúc cảm.

Nụ hôn càng lúc càng sâu, men theo cổ hôn lên vành tai, để lại những vệt đỏ nhàn nhạt trên làn da non mềm.

Tay anh bóp lấy mặt cô, nụ hôn nóng bỏng dừng trên môi, mái tóc xoăn dài rũ xuống, cô bị buộc phải đón nhận.

Bàn tay thon dài trắng nõn men theo lưng đi xuống một đường.

Chọc cho cô run rẩy.

Buông đôi môi đỏ ra, anh thong dong x** n*n d** tai, vành tai trắng ngần nhuốm sắc diễm lệ. Cô gục trên người anh, cắn môi khẽ th* d*c.

Lòng bàn tay từ vành tai men theo đường viền hàm dừng lại trên môi, nhẹ nhàng cọ xát.

Cho đến khi, Lê Sơ Huyền mất hết sức lực, mềm oặt trong lòng anh, anh mới thong thả thu tay lại, rút một tờ giấy ăn từ chiếc bàn nhỏ bên cạnh, nhẹ nhàng lau vệt nước trên tay.

Anh ôm cô ngồi dậy, lại hỏi cô uống ly nào.

Màu lam và màu trắng hòa quyện vào nhau, giống như hiện tượng "nước mắt xanh" trên bãi biển đêm nay.

Cô tiện tay chỉ một cái, anh bưng tới, cứ thế mà đút cho cô.

Cùng một câu hỏi lại đến lần nữa, anh hỏi: "Ngon không?"

Cô quyết định đổi một câu trả lời: "Ngon."

"Ồ? Vậy sao? Để tôi thử xem." Đáp án khác nhau đổi lấy cùng một kết quả.

Lê Sơ Huyền: ……

Không chờ người đàn ông động thủ, cô đã chủ động dán lên. Lục Sầm cong môi: "Chủ động lao vào như vậy sao?"

Bàn tay cách lớp áo sơ mi dán lên cơ bụng, cảm nhận cơ thể anh căng cứng và sức nóng bị đè nén.

Cô quỳ gối, hai chân đặt hai bên hông anh, từ trên cao khiêu khích nhìn xuống. Mỗi nụ hôn của cô đều như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm đã rời, như gần như xa.

Từng chiếc cúc áo sơ mi bị cô lần lượt cởi ra, để lộ lồng ngực và cơ bụng săn chắc ẩn hiện.

Ánh mắt cô lướt qua từng tấc trên cơ thể anh, ý cười trào phúng hiện rõ. Cô cúi xuống, thì thầm bên tai anh, giọng điệu y hệt như trong vườn hoa ở tiệc tối Glacier lần trước: "Lục tổng vẫn chưa đổi nhà thiết kế sao?"

Lục Sầm nhìn sâu vào đôi mắt ngấn nước vì tình của cô, giọng trầm khàn: "Không dám đổi, sợ Lê tổng kéo không ra thì lại mất đi chút tình thú."

Lê Sơ Huyền bật cười, lại cúi xuống trao anh một nụ hôn chớp nhoáng, nửa vời, trêu ngươi.

Cho đến khi sự kiên nhẫn của người đàn ông cạn kiệt, anh ghì chặt sau gáy cô, kéo cô vào một nụ hôn sâu mãnh liệt, khuấy động con triều tình đang cuộn trào.

Họ nếm thử từng ly cocktail trên bàn, và nụ hôn của anh chính là cách để thưởng thức chúng qua đôi môi cô. Cuối cùng, anh mới chạm đến ly nước mà cô cố tình để lại sau cuối – ly sủi bọt xí muội mà đá đã tan hết.

Khí gas đã bay hơi, hương hoa nhài cũng nhạt phai, chỉ còn lại vị xí muội ngâm lâu trở nên đậm đà, nồng đượm. Cô nhấp một ngụm, quả là một hương vị rất khác.

Lục Sầm vùi mặt vào hõm vai cô, lặng lẽ nhìn cô uống cạn ly nước. Khi cô đặt chiếc ly rỗng xuống, cô quay sang, ánh mắt mời gọi: "Lục tổng có muốn thử một chút không?"

Không đợi anh trả lời, cô đã chủ động dâng lên nụ hôn mang hương vị cuối cùng ấy.

Nhiệt độ trong phòng dường như tăng vọt. Chiếc váy ren của cô nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Lục Sầm bế bổng cô lên, cô theo bản năng choàng tay qua cổ, hai chân quấn chặt lấy vòng eo vững chãi của anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!