Chương 33: Dẫn dụ anh trầm luân

Sóng biển cuồn cuộn, vỗ vào đá ngầm, tiếng gió gào thét.

Trên bàn ăn, bữa tối đã được dọn đi, chỉ còn lại ánh nến chập chờn trên bàn và những đóa dạ lan hương màu hồng nhạt đang nở rộ trong bình hoa pha lê.

Cả hai đều không nói lời nào, chỉ có tiếng ống hút trong tay Lê Sơ Huyền khuấy những viên đá mỏng manh.

Lê Sơ Huyền không truy hỏi đến cùng.

Không cần Lục Sầm trả lời, cô đã đoán được đáp án.

"Thật ra em không cần phải có áp lực tâm lý." Anh dường như đã nhìn thấu sự im lặng của cô, lên tiếng an ủi.

"Lục tổng quá coi trọng bản thân rồi, tôi không có áp lực," Lê Sơ Huyền cười cười, "Hơn nữa, anh không cảm thấy mối quan hệ hiện tại của chúng ta, rất k*ch th*ch sao?"

Lục Sầm cũng cười theo, ánh mắt nhìn cô hiếm khi ánh lên ý cười, mang theo những gợn sóng.

Anh bưng ly nước chanh lên uống một ngụm, thong thả đặt ly xuống, rồi mời: "Hôm nay trời ấm lên rồi, đi dạo bờ biển một chút không?"

Phía bắc của đảo Hải Sa có xây một con đê biển, tạo thành một vòng cung bao quanh khu nghỉ dưỡng. Bắt đầu từ một đầu, đi dọc theo con đường trên đê là có thể quay trở lại tòa nhà chính.

Những ngọn đèn đường bằng đồng hình nàng tiên cá cầm đèn ngôi sao pha lê uốn lượn dọc theo bờ biển.

Vừa ra ngoài, Lê Sơ Huyền đã lập tức hối hận. Cô đã ngây thơ tin vào cái gọi là "ấm lên" của Lục Sầm, một hòn đảo giữa biển vào lúc nửa đêm thì có thể ấm được đến đâu chứ?

Lê Sơ Huyền liếc nhìn con đường ven biển không thấy điểm cuối, lại cúi đầu nhìn đôi giày cao gót mười centimet của mình, thầm tính toán xem đi được bao xa thì cần Lục Sầm cõng về.

Lục Sầm nhìn theo ánh mắt cô, dừng lại trên mu bàn chân trắng nõn của cô, cong môi cười: "Đi thôi."

Theo bản năng Lê Sơ Huyền khoác lấy cánh tay anh.

***

Trên tầng hai của khu nghỉ dưỡng, Vân Nhuế tựa vào lan can ban công, vẻ mặt cười như một người dì.

"Vậy mà lại thấy được tình yêu trong sáng ở trên người những kẻ nhà giàu." Cô tấm tắc lấy làm lạ.

Lộ Xuyên đang tựa người bên cạnh cô không hiểu: "Người giàu có nhiều tiền như vậy không theo đuổi tình yêu trong sáng thì theo đuổi cái gì?"

Tài sản, đồ cổ tích lũy qua mấy thế hệ không đếm xuể, ngay cả cái lư hương bằng đồng trang trí trong toilet văn phòng Lục tổng nghe nói cũng là từ đời Đường.

Có tiền có quyền, thì nên theo đuổi thứ tình yêu hư vô mờ mịt chứ!

"Kiếm tiền là để có được bạn đời trẻ hơn mình à?" Có lẽ vì ở khu nghỉ dưỡng đã thấy quá nhiều những chuyện hồng hồng phấn phấn, Vân Nhuế không tin vào cái gọi là thâm tình của người giàu, tất cả đều chỉ là giả tạo cho người ngoài xem mà thôi.

Người đàn ông rõ ràng đang khoe ân ái với vợ trên tin tức, nhưng mỗi lần dẫn bạn gái đến đây đều không phải cùng một người, điểm chung là họ đều trẻ trung, xinh đẹp và non nớt.

Ồ, chuyện này, lúc còn đi học cô đã nhìn thấu rồi. Suy cho cùng, cô cũng đã từng là một món đồ chơi được niêm yết giá rõ ràng.

"Vậy cô nỗ lực kiếm tiền là để tìm bạn trai trẻ tuổi à?" Lộ Xuyên lắc lắc điện thoại, trên màn hình là tin nhắn báo thưởng cuối năm, bảy con số vừa đến nóng hổi.

Vân Nhuế cũng lấy điện thoại ra, liếc nhìn số dư trong tài khoản rồi vui vẻ cất đi: "Đúng vậy, đợi tôi 30 tuổi tôi sẽ tìm bạn trai hai mươi tuổi, 50 tuổi vẫn sẽ tìm bạn trai hai mươi tuổi."

"Nhưng mà, có cảm giác như chàng thiếu niên diệt rồng cuối cùng lại trở thành ác long vậy."

"Hửm?" Lộ Xuyên khó hiểu.

Vân Nhuế cười cười không nói tiếp.

Lần đầu tiên cô gặp Lục Sầm, là khi đối tác hợp tác mời Lục Sầm đến Kinh Thành để bàn dự án.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!