Lê Sơ Huyền nhìn vào điện thoại, nơi người đàn ông quấn khăn tắm đang dốc hết tâm tư để quyến rũ cô, mà nghiến răng nghiến lợi.
Cảm giác thấy được mà không ăn được thật sự khiến người ta cảm thấy trống rỗng.
Lê Sơ Huyền khóa màn hình điện thoại, lấy một ly nước đá từ chiếc bàn dài bên cạnh, uống một hơi cạn sạch để hạ hỏa.
Em họ Lê Húc đi ngang qua phía sau, nhíu mày: "Chị Nguyệt, nửa đêm nửa hôm đừng uống nước đá, không tốt cho sức khỏe đâu."
Cô thầm thở dài trong lòng. Năm nay Lê Húc 18 tuổi, đang du học ở Zurich, ý nghĩa cuộc đời của cô bé chính là dưỡng sinh. Là một người trẻ tuổi nhưng không thức đêm, ngủ sớm dậy sớm, ngay cả nước ép trái cây cô bé cũng chê nhiều đường, còn đề nghị mọi người cùng nhau uống nước khổ qua.
Ở nhà họ Lê, người Lê Sơ Huyền sợ nhất chính là cô bé, chủ yếu là không muốn cùng cô bé dưỡng sinh.
Lê Húc cầm theo bình giữ nhiệt nói: "Bên kia đang nấu trà trái cây, em rót cho chị một ly nhé?"
Lê Sơ Huyền vội vàng từ chối: "Không cần đâu, uống một ly nước no rồi."
Lê Húc gật đầu: "Lần sau đừng uống nước đá vào buổi tối, không tốt cho lá lách." Nói xong, không đợi Lê Sơ Huyền trả lời, cô bé đã tự mình đi tham gia vào bàn chơi Ma Sói Sát.
Chỉ còn lại một mình Lê Sơ Huyền đứng đó cạn lời. Tất cả là tại Lục Sầm.
Tiệc gia đình mừng sinh nhật bà nội đến rạng sáng 4 giờ mới kết thúc. Sau khi chơi đến thỏa thích, mọi người nhanh chóng giải tán, trở về phòng tắm rửa đi ngủ, bởi vì chiều mai còn có bữa tiệc sinh nhật công khai của bà nữa.
Lê Sơ Huyền trở về phòng tắm rửa, lúc sạc điện thoại thì thấy một tin nhắn chưa đọc.
[Lục Sầm: Ngủ ngon, chiều gặp.]
Gặp cái gì?
Lê Sơ Huyền đầy vẻ khó hiểu, nhưng vẫn trả lời lại một tin.
[Lê Sơ Huyền: Tôi nhớ là không có mời anh và Lục thị.]
Lục Sầm không trả lời lại nữa.
Tiệc sinh nhật của bà nội cô được tổ chức tại một sơn trang tư nhân dưới tên của bà, nằm trên núi Lệ ở phía bắc thành phố.
Buổi tiệc bắt đầu lúc 6 giờ chiều, đủ loại xe sang nối đuôi nhau tiến vào sơn trang Lệ Sơn. Toàn bộ giới thượng lưu Cảng Thành đều đến đông đủ để chúc thọ bà, những món quà quý giá được đưa vào như nước chảy.
Sảnh lớn tầng một đèn đuốc sáng trưng, hoa hồng đỏ được Bvlgari vận chuyển bằng đường hàng không đến phủ kín toàn bộ sân trong, tháp sâm banh trong sân lấp lánh rực rỡ dưới ánh đèn hoa lệ.
Người nhà họ Lê đều đang tiếp đãi khách khứa.
Với tư cách là tổng tài đương nhiệm của tập đoàn Lê thị, Lê Sơ Huyền càng không thể thoát thân, phải xã giao với các doanh nhân từ mọi giới.
Trong khu vườn, quần áo lụa là, ly rượu va chạm, những câu chuyện thú vị được bàn tán.
Đột nhiên, cô nghe thấy có người sau lưng nhỏ giọng nói: "Cố Vi và Lục Sầm đến rồi."
Lê Sơ Huyền ngước mắt nhìn về phía cửa.
Người đàn ông cao ngạo mặc một chiếc áo khoác đen, giữa bữa tiệc ồn ào náo nhiệt này lại lạnh lùng và cô độc. Cặp kính gọng vàng che đi sự lạnh lẽo trong mắt anh, trông văn nhã lịch sự.
Tay phải anh khoác một người phụ nữ xinh đẹp, tay trái cầm một hộp gỗ dài, chậm rãi bước đến.
Chiếc nơ màu tím sẫm của anh và chiếc váy dài màu tím sẫm của Lê Sơ Huyền hôm nay trông hợp nhau như đồ đôi vậy.
Lê Sơ Huyền cười lạnh. Chiếc váy này là do cô đặt làm riêng tại một cửa hàng lễ phục thủ công ở Milan. Ngày nó được gửi về Cảng Thành, Lục Sầm vừa hay gọi cô đến khách sạn, cô lập tức mang theo chiếc váy đi cùng. Lúc đó, gã đàn ông khốn kiếp kia còn thản nhiên hỏi cô đó là gì.
Cô thuận miệng đáp một câu là váy mặc trong tiệc sinh nhật bà nội cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!