Chương 29: Sao lần nào cũng không học được

Những chùm pháo hoa lộng lẫy, rực rỡ bung nở trên bầu trời đêm sâu thẳm.

Trong bồn tắm đầy những cánh hoa hồng trôi nổi, người đang nằm nghiêng quay đầu lại, nụ cười tươi tắn còn rạng rỡ hơn cả pháo hoa.

Cô nói: "Anh đi đâu vậy? Sao giờ này mới về?"

Ánh lửa từ cây nến thơm mùi hoa diên vĩ khẽ lay động, chập chờn, hương thơm lan tỏa khắp căn phòng, ăn mòn mọi giác quan.

Anh đứng tại chỗ, nhìn cô hồi lâu, kéo cà vạt xuống rồi khẽ cười mà không để lộ cảm xúc.

"Không phải em nói đêm nay không qua sao?" Giọng người đàn ông trầm thấp, mang theo những gợn sóng khó nhận ra.

Lê Sơ Huyền nhướng mày, "Sao thế? Bất ngờ tôi mang đến không biến thành nỗi sợ hãi đấy chứ?"

Anh thong thả bước lên bậc thềm, ngồi xuống bên cạnh bồn tắm, ánh mắt nhìn cô sâu thẳm tựa như bầu trời đêm u tối.

"Tôi cứ ngỡ…"

Cô quỳ gối trong bồn tắm, bàn tay ướt sũng chạm lên cơ bụng anh, cười tươi như một con cáo nhỏ vừa ăn vụng được nho: "Ngỡ cái gì?"

Bàn tay cô trượt từng tấc trên eo bụng anh: "Ngỡ đêm nay một mình xem pháo hoa? Một mình đón năm mới? Một mình đi ngủ sao?"

Anh cúi mắt nhìn cô, bỗng cười nhạt: "Phải, cho nên Lê tổng đang thương hại tôi à?"

"Có thể nói là… tôi muốn cùng anh đi qua năm cũ, bước vào một năm mới thì sao?" Tay cô túm lấy chiếc áo sơ mi đang mở phanh của anh, dùng sức kéo một cái.

Anh bị kéo chúi người về phía trước, cô ngồi thẳng dậy, hôn lên môi anh.

Sự ái muội quấn quýt cùng hương hoa diên vĩ.

Thân hình ướt đẫm của cô áp vào người anh, sự nóng bỏng ăn mòn, hơi nước làm ướt sũng áo quần anh.

Tay cô v**t v* cơ lưng anh, khẽ cào nhẹ, cơ thể người đàn ông dán vào cô càng lúc càng căng cứng.

Vòng tay ôm lấy cô càng lúc càng siết chặt, cho đến khi cô không thở nổi, anh mới buông ra.

Cô quấn khăn tắm bước ra, ngồi xếp bằng bên cạnh anh.

Trên khay đặt một đĩa dưa lê và hai ly rượu sủi bọt, cô vươn tay lấy, đưa cho Lục Sầm một ly.

Cúc áo sơ mi của anh đã bung ra, chiếc quần tây dính đầy vệt nước, trông anh như vừa bị giày vò một trận.

Lục Sầm nhận lấy ly rượu, vẻ mặt uể oải.

Lê Sơ Huyền nghiêng đầu nhìn anh: "Sao vậy? Tôi trộm trong hầm rượu của chủ tịch Lê mang ra đấy, không hợp ý anh à?"

Anh cười trào phúng: "Cảm xúc vừa bị khơi lên, sau đó em đưa cho tôi một ly rượu?"

Một bộ dáng như muốn ngồi hàn huyên tâm sự, sau đó còn hỏi anh, rượu của chủ tịch Lê không hợp ý anh sao?

Lục Sầm sắp bị cô chọc cho tức cười.

Lê Sơ Huyền chậm rãi nhấp một ngụm rượu: "Đêm còn dài, Lục tổng không cần vội."

"Phải không?" Lòng bàn tay anh lướt qua đôi môi đỏ mọng của cô, "Những lúc em chủ động thế này, đều sẽ có ý đồ xấu đấy."

Cô cắn nhẹ ngón tay đang v**t v* môi mình của anh: "Trách tôi đồng cảm với anh cô đơn một mình đón năm mới rồi, tôi sai rồi."

Anh ngửa đầu uống cạn ly sâm panh, vừa đặt ly xuống, người trước mặt đã đột nhiên đứng dậy, xô anh ngã vào trong nước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!