Lục Mị nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Em không thấy gì hết, thật đó, hai người tin em đi."
Vẻ mặt Lục Sầm lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn, anh lặp lại câu hỏi một lần nữa: "Anh hỏi em làm gì ở đây?"
"Khách phòng VVIP nhờ em giúp anh ta lấy đồ bỏ quên trong xe, em đi tìm xe của khách rồi vô tình đi lạc đến đây, thật đó ạ." Giọng Lục Mị nghẹn ngào, sắp khóc đến nơi.
Trong lòng cô ấy như có một ngàn con ngựa chạy loạn, sương khói vạn dặm che mờ mắt, cô ấy chỉ hy vọng lúc mở mắt ra sẽ phát hiện đây chỉ là ảo giác.
Ai mà ngờ được Tập đoàn Lục thị và Tập đoàn Lê thị đối đầu bao nhiêu năm, mà hai người đứng đầu hiện tại lại lén lút qua lại còn bị cô ấy bắt gặp. Cô ấy có cảm giác mình sẽ không sống được bao lâu, không nhìn thấy được ánh mặt trời ngày mai nữa.
Nghĩ đến đây, nước mắt cô ấy liền chảy xuống. Cô ấy mím chặt môi, thậm chí không dám khóc thành tiếng.
Cô em họ Lục Mị này của Lục Sầm, Lê Sơ Huyền có nghe nói qua, nhưng không tìm hiểu kỹ.
Bây giờ xem ra, cô ấy có vẻ vô cùng sợ Lục Sầm.
Lê Sơ Huyền rút một chiếc khăn tay từ trong túi áo của Lục Sầm, đưa cho cô ấy lau nước mắt.
Lục Mị cúi đầu nhìn chiếc khăn tay được dệt riêng có thêu tên tiếng Anh của Lục Sầm, căn bản không dám nhận.
Lục Sầm mất hết kiên nhẫn: "Cầm lấy."
Lục Mị ấm ức nhận lấy một cách hèn nhát, nhưng vẫn không dám dùng để lau nước mắt.
Lục Sầm gọi điện cho Sofia, bảo cô ấy xuống lấy mấy cây nến thơm của Lê Sơ Huyền mang lên tầng cao nhất.
Lục Mị dùng mu bàn tay lau khô nước mắt, lí nhí nói: "Lục tổng, để em giúp anh mang lên cho."
Trong nháy mắt, cô ấy đã biến trở về dáng vẻ của một nhân viên phục vụ chuyên nghiệp.
Nhưng Lục Sầm từ chối: "Không cần em, em đi lấy đồ cho khách đi, nếu không tìm thấy xe thì bảo bộ phận trông xe giúp em tra xem ở vị trí nào."
Lê Sơ Huyền từ trạng thái chột dạ "thôi xong rồi, bị người nhà họ Lục phát hiện rồi", chuyển sang tò mò.
Hai người bước vào thang máy, Lê Sơ Huyền hỏi anh: "Cô em họ này của anh có vẻ rất sợ anh, anh đã làm gì cô ấy à?"
Lục Sầm nói thản nhiên như mây bay gió thoảng: "Lúc nhỏ tôi ngáng chân Lục Tiêu, bị em ấy thấy được vài lần."
Thấy được vài lần.
Lê Sơ Huyền cười, cái vận may này…
Về chuyện Lục Mị nhìn thấy họ ở bên nhau, Lục Sầm cũng không hề lo sợ, dường như chắc chắn rằng Lục Mị không dám hó hé ra ngoài.
"Lúc nhỏ em ấy biết anh ngáng chân Lục Tiêu mà cũng không dám đi mách lẻo sao?"
Lục Sầm không nói gì.
Trong mắt Lê Sơ Huyền, đó chính là ngầm thừa nhận.
Lê Sơ Huyền nhìn anh với vẻ mặt đầy suy tư, nhà họ Lục xem ra cũng thú vị thật.
Trong nháy mắt đã đến Tết Nguyên Đán. Sau kỳ nghỉ ở Tahiti, cả nhà họ Lê trở về Cảng Thành, vừa xuống máy bay đã vội vã kéo nhau đến sơn trang Lệ Sơn ở phía bắc thành phố để tắm suối nước nóng và mở tiệc.
Vì có một cuộc họp khẩn cấp nên Lê Sơ Huyền vẫn còn đang họp ở tòa nhà tập đoàn.
Trong nhóm chat gia đình, tin nhắn đã nhảy lên mấy chục dòng.
Lê Vụ: [Chị Nguyệt đâu? Chị Nguyệt đâu?]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!