Chương 26: Lại muốn tới sáng sao?

Chiếc Bentley đen tuyền vững vàng lướt đi giữa dòng xe cộ, ánh đèn đường ngoài cửa sổ vụt lùi về phía sau, bên trong xe ánh sáng chập chờn, mờ ảo.

"Nóng." Cô lẩm bẩm.

Cô vặn vẹo người, chiếc áo khoác len cashmere màu đen khoác trên vai trượt xuống tấm thảm. Lục Sầm cúi người định nhặt lên thì bị người trong lòng đè trở lại lưng ghế.

Cô bất mãn: "Không nghe thấy tôi nói nóng à?"

Lục Sầm bị cô đè hẳn lên lưng ghế, một tay tuỳ ý gác lên tay vịn, tay kia đỡ lấy eo cô để cô ngồi cho vững.

"Vậy cởi thêm một chiếc nữa nhé?" Giọng anh trầm thấp, mang ý dụ dỗ.

Bên dưới chiếc áo khoác cashmere chỉ là một chiếc váy màu đỏ rượu vang dài quá gối, làn da lộ ra dưới lớp váy trắng đến loá mắt.

Anh cụp mắt, dừng lại trên xương quai xanh còn vương dấu hôn đỏ, khoé môi khẽ nhếch cười, "Thật ra không cởi cũng không sao."

Người đang ngồi trên người anh hoàn toàn không nghe thấy anh nói gì, lại cúi đầu xuống hôn anh.

Vòng tay ôm lấy eo nhỏ càng lúc càng siết chặt, người cắn đôi môi mỏng của anh lại càng thêm dùng sức.

Không một ai nhượng bộ.

Cô vừa hôn vừa muốn kéo cà vạt của anh, s* s**ng một hồi mới nhớ ra chiếc cà vạt đã bị kéo xuống từ lúc trên du thuyền.

Bàn tay cách lớp áo sơ mi mỏng manh dừng trên ngực, men theo cơ bụng mà lướt xuống dưới.

d*c v*ng bị khơi dậy, hơi thở tức thì trở nên hỗn loạn.

Lục Sầm từ bị động chuyển thành chủ động, bắt chéo hai tay cô ra sau lưng rồi giữ chặt bằng một tay, bàn tay còn lại ấn vào gáy cô để nụ hôn thêm sâu.

Nhiệt độ trong xe không ngừng tăng lên.

Anh buông tay đang kìm kẹp cô ra, vươn vào hộc đựng đồ tìm kiếm.

Vừa lấy ra một hộp, còn chưa kịp mở, đã bị cô gạt tay làm rơi đi đâu mất.

Ánh mắt ẩn chứa sóng ngầm nhìn cô, Lục Sầm như cười như không, khẽ thì thầm bên tai cô: "Không muốn dùng, phải không?"

Cô không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn anh.

Ánh đèn đường ngoài cửa sổ hắt lên gò má cô, nụ cười rạng rỡ của cô tựa như dây leo mọc lên giữa đêm đen, cuốn lấy anh cùng chìm vào màn đêm sâu thẳm.

Thậm chí mong chờ bình minh sẽ không bao giờ đến.

Cô nhìn một lúc, lại cúi xuống hôn anh.

Nhẫn nhịn không được, anh đã chẳng còn hơi sức đâu mà nổi nóng, vẻ mặt uể oải mặc cho cô v**t v* cơ bụng, hôn lên môi mình.

Đêm đã rất khuya, màn trình diễn pháo hoa sớm đã kết thúc, người ở cảng xem pháo hoa cũng đã giải tán.

Bên ngoài trời đổ mưa nhỏ, con đường ven biển yên tĩnh không một bóng người.

Hạt mưa rơi trên mặt nước lấp lánh gợn sóng, tạo nên một khung cảnh khác.

Chiếc Bentley chạy qua, bị Lê Sơ Huyền gọi dừng lại.

Cô nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn anh: "Hôm nay tôi vẫn chưa được xem pháo hoa."

"Pháo hoa kết thúc rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!