Lê Sơ Huyền gối mặt lên vai anh, tay không tự chủ được mà vòng qua eo, siết lấy cơ lưng anh. Cô cắn cắn môi, thấp giọng nói: "Lục tổng không sợ có người thấy sao?"
Hình như Cố Vi đã cho người đi tìm họ rồi.
"Lê tổng sợ bị người khác thấy, vậy tại sao còn muốn trêu chọc tôi?"
Cô cười trầm thấp: "Là tôi đã đánh giá cao khả năng tự chủ của Lục tổng."
Cánh tay ôm lấy vòng eo nhỏ của cô dần siết chặt, cô khẽ rên lên.
"Sẽ có người nghe thấy, nói nhỏ thôi," đầu ngón tay thon dài của anh không dừng lại, "Hửm?"
"Ưm~" cô cắn một ngụm lên chiếc cổ trắng nõn của anh, tiếng th* d*c bị che giấu.
Cuối cùng cũng chịu đựng qua được đợt sóng này, cô mềm nhũn trong lòng anh, tay đã không nhấc nổi sức lực để véo anh nữa.
Cô đang suy nghĩ, nhìn cây xương rồng cao như một người ở phía trước, thân cây quyến rũ, những nhánh cây như đang dang rộng hai tay.
Cô nhìn một lúc rồi bật cười.
Lục Sầm sợ cô lạnh, bèn khoác áo vest của mình lên người cô. "Cười gì vậy?"
"Cây xương rồng này của anh trông quá giương nanh múa vuốt."
Dưới ánh đèn lúc ẩn lúc hiện này, nó trông như một con quỷ hung ác.
Người đàn ông chỉ tùy ý "Ừm" một tiếng.
"Lục Sầm."
"Tôi đây."
"Tôi muốn lên lầu tắm nước nóng." Chiếc váy dường như đã ướt, gió thổi qua càng thêm lạnh.
Mùa đông Cảng Thành không có tuyết, nhưng gió mùa đông ở bến cảng Victoria có thể xuyên thấu quần áo, lạnh đến tận xương tủy.
Lục Sầm cười trầm thấp, tàn nhẫn nói cho cô biết: "Chúng ta không về được."
"Hả?"
"Vị trí này không có thang máy và cầu thang bộ, muốn trở về phải đi xuyên qua sảnh tiệc." Bộ dạng hiện tại của họ căn bản không thể đi vào sảnh tiệc được. Cô ngồi trên đùi anh, hơi nóng rực dán sát vào cô không thể hạ xuống, quần áo họ xộc xệch.
Lê Sơ Huyền suy nghĩ một chút, quyết định ném anh lại đây. "Tôi tự về trước nhé?"
Lục Sầm bật cười. Bộ dạng này của anh là do cô ban tặng, vậy mà cô lại nói muốn đi trước, ném một mình anh lại đây ngắm cây xương rồng giương nanh múa vuốt kia sao?
Làm sao anh có thể đồng ý được?
Lòng bàn tay anh lướt qua môi cô, anh nói: "Son môi của em lem hết rồi."
Ngụ ý, cô cũng không về được.
Bộ dạng này của cô, son môi bị ăn sạch, đôi mắt như ngậm nước mùa xuân, không thể để người ngoài nhìn thấy.
"Tôi không muốn đợi đến khi tiệc tàn."
Lục Sầm cười nhẹ, "Trả thù tôi rồi tự đẩy mình vào hố, cảm giác thế nào?"
Lê Sơ Huyền nghiêm túc nhìn anh, bỗng nhiên thở nhẹ bên tai anh, "Nhưng mà, bây giờ tôi lại muốn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!