Tiếng dương cầm du dương chỉ là một bản nhạc nền xa hoa. Giữa sảnh tiệc lộng lẫy, nơi những ly champagne không ngừng được rót đầy, một màn kịch nhỏ đang đi đến hồi kết.
Khi Giang Dật và Ứng Chỉ quay lại, nụ cười trên môi Lê Sơ Huyền vẫn hoàn hảo, nhưng ánh mắt đã hướng về phía trước.
"Sơ Huyền!" Ứng Chỉ reo lên, tách khỏi Giang Dật và ôm chầm lấy cô bạn cũ. "Trời ạ, đúng là cậu rồi!"
Giang Dật và Chu Diễn đồng thanh bật ra câu hỏi gần như giống hệt nhau, không giấu được vẻ ngạc nhiên.
Nhưng Lê Sơ Huyền không để tâm đến họ. Giữa vòng tay của bạn cũ, ánh mắt cô lại vượt qua tất cả, khóa chặt vào người đàn ông đang đứng xem kịch ở phía xa. Lục Sầm. Ánh mắt anh không hề che giấu sự thích thú và một tia đắc thắng.
Cô nhếch môi, một nụ cười đáp trả đầy thách thức, rồi mới quay sang trách yêu cô bạn: "Về nước mà cũng giấu tớ à?"
Ứng Chỉ vội buông cô ra. "Chuyện dài lắm, lát kể sau."
Sau vài câu cảm thán về việc "trái đất tròn", nhóm bạn cũ bắt đầu rôm rả trò chuyện. Chỉ có Lục Sầm vẫn đứng tách biệt. Anh không nói, chỉ lặng lẽ nâng ly, một cử chỉ tao nhã hướng về phía cô. Đó không phải là một lời chào, mà là một lời mời gọi đầy khiêu khích.
Lê Sơ Huyền chấp nhận lời khiêu chiến.
Cô cũng nâng ly của mình lên, nhìn thẳng vào mắt anh. Trước khi uống, cô dùng khẩu hình miệng, thật chậm và rõ ràng để anh có thể đọc được: Anh
-muốn
-chết-à?
Lục Sầm bật cười, một nụ cười không thành tiếng. Anh gật đầu, tỏ vẻ hoàn toàn hưởng ứng. Anh đang chờ đây.
"Vậy ý cậu là Giang Dật là đối tượng xem mắt của cậu?"
"Ừ hứ, bà Trang nhà tớ giới thiệu đấy."
Bên hồ bơi của vườn trên không, hai người dựa vào lan can kính ngắm cảnh đêm của bến cảng Victoria.
Tối nay nhiệt độ thấp, máy sưởi không thổi đến vị trí này, ngược lại gió lạnh từ bến cảng thổi tới khiến hai người phải quấn chặt chiếc áo choàng dạ cashmere.
Ứng Chỉ im lặng rất lâu, nhìn Lê Sơ Huyền muốn nói lại thôi.
Lê Sơ Huyền giải thích: "Nhưng tớ chỉ mới cùng anh ta xem một vở nhạc kịch và ăn một bữa cơm, ngoài ra…"
Ứng Chỉ cắt ngang, giọng không một chút kiêng dè. "Anh ta lấy cái gì ra để xứng với cậu?"
"Hả?"
Ứng Chỉ nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc. "Tớ đang hỏi, tại sao mẹ cậu lại nghĩ con cá nhỏ như Giang Dật lại xứng với con phượng hoàng là cậu?"
"Thử điểm lại xem nào: Cup C, eo thon, chân dài, nhan sắc vô song, học vấn cao, gia thế khủng, biết chơi đàn, thành thạo đủ môn thể thao quý tộc, là tổng tài một tập đoàn, tài sản cá nhân đếm cả đêm không hết. Dựa vào đâu mà xứng?"
Một câu hỏi tu từ đầy sức nặng, khiến Lê Sơ Huyền cũng phải lặng im.
"Với hạng như Giang Dật, cho cậu chơi đùa qua đường thì được, nhưng dựa vào đâu mà cho anh ta một danh phận tử tế chứ?" Một câu "dựa vào đâu" nói ra đầy khí phách.
"Khoan đã… Vậy hai người…"
Ứng Chỉ thở dài: "Chuyện dài lắm."
Cô ấy kể, thời đại học cô ấy như một cái máy hết pin, đầu óc trống rỗng, còn cái mác "thiên tài hội họa" thì như một trò cười. Cô ấy cặp kè hết người này đến người khác để tìm kiếm một tia cảm hứng, nhưng tất cả chỉ là một lũ vô dụng.
"Linh cảm là thứ phù phiếm, một khi đã mất thì có đào ba tấc đất cũng không tìm lại được. Cho đến khi tớ nhìn thấy anh ta," cô ấy kể, mắt sáng lên, "cái dáng vẻ đẫm mồ hôi sau cú ném ba điểm đó, cơ bụng và đường nhân ngư của anh ta như một tác phẩm nghệ thuật. Tớ quyết định phải vẽ anh ta, và phải có được anh ta."
"Sau đó thì sao? Sao lại chia tay?" Chuyện Ứng Chỉ có nhiều bạn trai Lê Sơ Huyền có biết, vì cô ấy đổi quá nhanh quá thường xuyên, cô thậm chí còn không kịp làm quen. Lần sau gọi điện, đối phương đã đổi người khác, nên về sau, họ thường dùng từ "gã đàn ông chó má" để thay thế, tên họ đều không cần xuất hiện trong các cuộc trò chuyện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!